giấc mộng liêu trai
Đêm ấy…
Ta mơ màng trong căn phòng đầy sách viết về các giai nhân tuyệt sắc
Một cơn gió hoang mơ hồ lướt qua mặt, ta thấy nó lạnh và ướt
Cơn gió hoang gợi lên cơn động lòng của ta vốn đã chôn chặt bao ngày về một mối tình đẹp, phiêu lãng nhưng không thành
Nàng đã xa ta lắm rồi
Những mùa ly biệt đã hóa đá rong rêu nơi lòng ta không nguôi yên
Cơn gió hoang này có phải là nàng đã thương tình ta côi cút mà ghé thăm
Nàng đẹp liêu trai, như một niềm nhớ thương vời vợi mà ta không thể tả ra đây được
Nàng là hiện thân của tình đất, tình trời, núi non, biển cả, hoa ngàn, cỏ nội
Đôi mắt ấy sao cứ mọc lên và mở to trong lòng ta giữa cuộc đời nhiều bon chen, gió bụi
Nhưng nàng đã chết từ lâu lắm rồi
Cơn gió kia có phải là định mệnh khi nàng lại một lần nữa nghiêng cái khuôn mặt muôn vàn dấu yêu kia lên trang viết của ta như muốn an ủi ta rằng: Chàng ơi! Khuya rồi! Sao chàng vẫn không quên em. Chàng viết cho người đàn bà khác đi, ngoài kia những nụ cười đang theo gót chàng về đây, em thấy hết mà.
Ta chợt tỉnh mộng
Cái niềm đau khổ kia, cái dĩ vãng một đi không trở lại ấy lại ùa về trên trang viết, và ta lại thêm một lần nữa được yêu nàng.
Ôi nàng,
huyết lệ, buồn dâng lên rượu khuya đêm…!
PK…
Bài này đã được xem 917 lần
|
Người đăng:
|
Xuân Khang
|
|
|