Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1354)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1354)

Bộc Bạch Hồn Thơ

Nàng thơ hỡi! đừng sầu nữa nhé
Héo rũ buồn quạnh quẽ canh thâu
Trải hồn về tận mãi đâu
Nhớ nhung da diết nát nhàu tim gan

Nàng thơ hỡi! đừng than tủi phận
Cõi dương trần lận đận nợ duyên
Suy tư thổn thức muộn phiền
Nặng lòng trăn trở triền miên chán chường

Nàng thơ hỡi! đừng thương trao gởi
Đó chỉ là thế giới ảo thôi
Hẹn thề như lục bình trôi
Tợ thuyền không bến bạc vôi thay lòng

Nàng thơ hỡi! đừng trông ngóng nữa
Có xá gì loé lửa lâng lâng
Mưa tuôn xót dạ bần thần
Đêm tàn thắt thẻo muôn phần chơi vơi

Nàng thơ hỡi! đừng rơi vực thẳm
Nghẹn mảnh hồn phận hẩm tơ vương
Cạn ly thất thểu miên trường
Trần tình giông tố đoạn trường nhói tim

Nàng thơ hỡi! đừng đêm thao thức
Canh cánh rầu ray rứt đường tơ
Trăng khơi quyến luyến thẫn thờ
Đắng cay bứt rứt bơ phờ xanh xao

Nàng thơ hỡi! đừng bao khờ dại
Lạnh gối đơn khắc khoải cô liêu
Nguyệt lầu ong bướm mỹ miều
Mật đường bóng bẩy chẳng yêu đương gì

Nàng thơ hỡi! đừng bi vương luỵ
Khắc chi lời chung thuỷ vạn năm
Khi đêm buông xuống lặng thầm
Hương yêu âm ỉ độc âm tì bà

Nàng thơ hỡi! đừng sa dòng lệ
Si khối tình cô lẽ chăn đơn
Sương rơi đọng giọt tủi hờn
Bốn bề ảm đạm chờn vờn mênh mông...

Này chàng hỡi! sao không hữu hiện
Để ta đây diện kiến chàng thơ
Du dương dưới ánh sương mờ
Ngâm thơ đối ẩm dệt mơ cùng chàng

Đêm nguyệt tỏ chàng đàn ta hát
Dìu nhau vào hải giác thiên nhai
Rượu thơ thơ rượu tình say
Mảnh hồn bay bổng ngất ngây giải sầu.


June 17, 2018
Tam Muội


Tâm Tình Đôi Bạn

Sáng hỡi! Sao ngươi ngồi lặng đó
Vẻ như buồn, trăn trở, trầm ngâm
Xoè tay vuốt nhẹ hoa râm
Bờ môi nhả khói toả lan lững mờ...

Rồi nghiêng mặt, hững hờ mảng trắng
Ánh lim dim trĩu nặng cái gì
Từng hồi nhiu nhíu làn mi
Giữa khuya tĩnh mịch, thầm thì bóng đêm

Ta dừng trước ngọn đèn nhìn bạn
Chạnh thấy lòng sóng gợn, lắc lay
Hôm nào vũ lộng trời mây
Giờ đây quạnh quẽ héo gầy ủ ê

Còn đâu nữa lê thê cảm xúc
Ta với người những lúc gần nhau
Nhìn Ai rực nét anh hào
Khiến ta dào dạt, lao xao lá vờn

Bạn vói lấy cây đờn tựa vách
Rồi cầm lên tí tách, ngân nga
Lâng lâng sảng khoái hồn ta
Để từ dạo ấy, đường xa kết tình

Nay như thể ảnh hình năm cũ
Đã biến thành nhánh rũ chiều đông
Vật vờ dãy bọt trôi sông
Từ từ tan rã theo dòng nhấp nhô!...

Nầy gió hỡi! Ta chờ, Ta đợi
Bóng ảnh hình diệu vợi mù khơi
Từ bao năm tháng cuộc đời
Ẩn tàng tiềm thức, đầy vơi nỗi niềm

Nghĩa đá vàng tơ duyên tiền kiếp
Nay trái ngang lạc Thiếp, xa Chàng
Làm cho réo rắt cung đàn
Chìm thu úa rụng, võ vàng tái tê

Ta mãi nhớ câu thề thuở ấy
Nhớ bạn đường sớm tối mến thân
Nhớ chiều dõi mắt xa xăm
Nhớ đêm sương lạnh, nhẹ nhàng tâm tư...

Ta với gió ầu ơ dỗ mộng
Quyện cánh hồn lồng lộng, du dương
Thấy ta loáng thoáng gợn buồn
Gió man mát thổi, giũ buông vạt sầu

Có đôi lúc dàu dàu, bàng bạc
Gió êm đềm lất phất bên tai
Như thầm gửi tặng men say
Giúp cho khoảnh khắc trỗi đầy đan mơ...

Nay bất chợt thẫn thờ giây phút
Cũng bởi vì nhói nhức tâm can
Vấn vương, tha thiết vô ngần
Mà ôi! Cam chịu lỡ làng...Gió ơi!

Chớ đâu phai nhạt chí đời...


9/7/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm