Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1355)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1355)

Tâm Tình Đôi Bạn

Sáng hỡi! Sao ngươi ngồi lặng đó
Vẻ như buồn, trăn trở, trầm ngâm
Xoè tay vuốt nhẹ hoa râm
Bờ môi nhả khói toả lan lững mờ...

Rồi nghiêng mặt, hững hờ mảng trắng
Ánh lim dim trĩu nặng cái gì
Từng hồi nhiu nhíu làn mi
Giữa khuya tĩnh mịch, thầm thì bóng đêm

Ta dừng trước ngọn đèn nhìn bạn
Chạnh thấy lòng sóng gợn, lắc lay
Hôm nào vũ lộng trời mây
Giờ đây quạnh quẽ héo gầy ủ ê

Còn đâu nữa lê thê cảm xúc
Ta với người những lúc gần nhau
Nhìn Ai rực nét anh hào
Khiến ta dào dạt, lao xao lá vờn

Bạn vói lấy cây đờn tựa vách
Rồi cầm lên tí tách, ngân nga
Lâng lâng sảng khoái hồn ta
Để từ dạo ấy, đường xa kết tình

Nay như thể ảnh hình năm cũ
Đã biến thành nhánh rũ chiều đông
Vật vờ dãy bọt trôi sông
Từ từ tan rã theo dòng nhấp nhô!...

Nầy gió hỡi! Ta chờ, Ta đợi
Bóng ảnh hình diệu vợi mù khơi
Từ bao năm tháng cuộc đời
Ẩn tàng tiềm thức, đầy vơi nỗi niềm

Nghĩa đá vàng tơ duyên tiền kiếp
Nay trái ngang lạc Thiếp, xa Chàng
Làm cho réo rắt cung đàn
Chìm thu úa rụng, võ vàng tái tê

Ta mãi nhớ câu thề thuở ấy
Nhớ bạn đường sớm tối mến thân
Nhớ chiều dõi mắt xa xăm
Nhớ đêm sương lạnh, nhẹ nhàng tâm tư...

Ta với gió ầu ơ dỗ mộng
Quyện cánh hồn lồng lộng, du dương
Thấy ta loáng thoáng gợn buồn
Gió man mát thổi, giũ buông vạt sầu

Có đôi lúc dàu dàu, bàng bạc
Gió êm đềm lất phất bên tai
Như thầm gửi tặng men say
Giúp cho khoảnh khắc trỗi đầy đan mơ...

Nay bất chợt thẫn thờ giây phút
Cũng bởi vì nhói nhức tâm can
Vấn vương, tha thiết vô ngần
Mà ôi! Cam chịu lỡ làng...Gió ơi!

Chớ đâu phai nhạt chí đời...


9/7/2019
Nguyễn Thành Sáng


Hồn Thơ Nhập Mộng

Trời tĩnh mịch thang mây lững thững
Bóng tà huy sừng sững núi đồi
Hồn Ta quyện gió nổi trôi
Bềnh bồng năm tháng từng hồi chắt chiu

Nàng phấp phỏng dập dìu cuộc sống
Mãi âm thầm gửi mộng vào đêm
Sương rơi lạnh buốt vai mềm
Rĩ rầu giãy giụa nhói rêm tấc lòng

Nàng lạc lõng nuốt dòng lệ thảm
Thu vàng thu ảm đạm riêng mình
Mạch sầu dạ thổn thức linh
Mấy chục xuân tình chớm vội bi thương

Nàng mài miệt dặm trường rong ruổi
Nước cuộn cuồn chân đuối chơi vơi
Song thân, giai ngẫu, bời bời
Thâm ân nghĩa khắc rã rời tâm can

Nàng lắm lúc hứng hàn băng tuyết
Chuỗi võ vò nhiệt huyết lung lay
Muốn quên thực tại đoạ đày
Nâu sòng khoác áo heo may xoá dần

Nhưng nghiệp quả lần khân sao đặng
Vụng đường tu sóng chẳng êm thuyền
Yêu đương chuốc luỵ khổ Quyên
Biết chìm nghịch cảnh, phỉ nguyền há vong

Giữ ước thệ dẫu long đong kiếp
Vẫn hằng mong giấc điệp cùng Chàng
Trải vần thơ rụng thênh thang
Hầu vui khuây khoả nhịp nhàng xuyên tim

Vướng ngang trái, tủi bìm bịp thán
Bến sông ngăn! Yên nhạn đậu cành
Trễ đò, nắng tạt, trời hanh
Lữ Khách tròng trành luẩn quẩn lưới Thiên

Những buổi tối muộn phiền ủ rũ
Biệt ngân hà vũ trụ cô liêu
Ngẫm suy lận đận bao điều
Khiến chùng phím bạc mảng diều phất phơ…

Tiếng sấm sét tứ bờ lã chã
Nơi khuê phòng đèn hạ mờ giăng
Chó tru quạ thúc đằng đằng
Văng vẳng giọng rằng xót phận hồng hoa

Nghiêng trăn trở nhạt nhoà khoé ngọc
Phải Hồn Thơ đã đọc được bầu
Đớn đau tâm sự cất sâu
Bỗng nhiên khơi dậy cơ cầu trần ai

Hồn Thơ Hỡi! Thiếp cài dư lệ
Tạm niêm phong là để xuôi nguồn
Hợp tan dâu bể vạn muôn
Ngọn bấc thổi luồn, Thiếp gắng vô ưu…

Xá chi huyễn hoặc tượng trừu!


July 9, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm