Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1358)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1358)

Nối Duyên Bỉ Ngạn

Nơi cung quế Thiếp ngồi lặng lẽ
Đèn lập loè, màn nhẹ buông lơi
Ngoài song trăng chiếu rạng ngời
Khơi nguồn vất vưởng rối bời ruột gan

Nghe tiếng khảy tơ đàn của Mộng
Trải tâm tư trầm bổng điệu ca
Du dương tha thiết đậm đà
Nửa vương vấn nghĩa, nửa xa xót tình

Chàng Sáng hỡi! Bình sinh gắng gượng
Thuyền ngược dòng thẳng hướng mênh mông
Hãy chung lèo lái gánh gồng
Buồm căng vượt sóng bão giông đẩy lùi

Bởi tiền kiếp khiến xui ly gián
Khổ tột cùng bỉ ngạn trót mang
Sơn khê cách biệt Thiếp Chàng
Nguyệt cầm rỉ rả, trái ngang định phần

Giấc hồ điệp ái ân tan vỡ
Mệnh sắp bày nức nở thâu canh
Chàng đi sương bạc voan mành
Xác thân rã rượi long lanh lệ sầu

Nay cõi thế bể dâu tái ngộ
Ngăn đại dương loang lổ xám chiều
Vong Xuyên thần thức đốt thiêu
Thề nguyền ước hẹn bấy điều khắc ghi

Chàng rước kiệu! Chữ nghì rạn nứt
Cầu sắt son, Chàng giựt sập rồi
Vội đành rẽ thuý, than ôi!
Tim luồn hụt hẫng cút côi ngưỡng đời

Để Thu quạnh nhìn rơi vàng lá
Tím hoàng hôn buồn bã xứ người
Đài hoa chớm rộ bốn mươi
Sợi duyên há đặng, nụ cười kém xinh

Để Đông đến lạnh mình thả gót
Trượt tuyết băng rớt giọt não nề
Nỗi niềm nghèn nghẹn lê thê
Cô liêu trống trải ê chề biết bao

Để Xuân chớm thì thào đồng nội
Tiết muôn loài thay đổi sắc hương
Thắm tươi lộng lẫy khắp đường
Riêng Thiếp chán chường hệ luỵ đắng cay

Để Hạ mãn tháng ngày phượng đỏ
Ủ rũ cành, ve bỏ biếng kêu
Đêm in bóng chiếc lều khều
Chờ cơn mưa xoá trớ trêu lỡ làng

Thôi chấp nhận bẽ bàng mai trúc
Ngớt đau thương, cửa ngục đoạn lìa
Miệt mài chỉ dệt óng tia
Bến Ma chốn cũ còn kia tương phùng

Nhịp nhàng sánh bước ung dung!


July 10, 2019
Tam Muội

Còn Đó Gió Lùa Ánh Mai

Quỳnh Nương hỡi! Thôi đừng khóc nữa
Dã lỡ làng lối ngõ chia phôi
Ta xa xăm nẻo phương trời
Còn Nàng cũng mịt mù khơi chốn nầy!

Bởi tạm biệt đầu thai dương thế
Nén nỗi niềm, gác lệ đau thương
Bỏ Nàng giá lạnh u buồn
Còn Ta thui thủi trên đường quạnh hiu

Tình thắm đượm thật nhiều vương vấn
Biến lại thành, hụt hẫng, chơ vơ
Sông xanh nước chảy lững lờ
Đôi bờ ngăn cách, thẫn thờ gió đưa...

Lạc phù vân, chuyện xưa, thuở cũ
Bến trăng vàng ấp ủ đầy tim
Mạnh Bà cạn chén Cửu Tuyền
Khiến cho tất cả chìm quên mất rồi

Đâu còn nhớ đến người yêu dấu
Cõi âm gian đau đáu chờ trông
Thuyền trần rẽ sóng lướt dòng
Xuôi theo mệnh số bến lòng thả neo...

Nàng héo hắt, đìu hiu, giá lạnh
Sớm tối chiều canh cánh quặn đau
Ngày kia chẳng thể tiếp sầu
Đành chân lặng lẽ qua cầu tìm Ta...

Nghĩa Uyên Ương đậm đà tha thiết
Tự bao giờ da diết dâng trào
Đêm đêm dưới ngọn lao xao
Hồn như bàng bạc, nghẹn ngào, bâng khuâng

Ta luôn mỗi ráng tàn thổn thức
Một cái gì ẩn ức hoài mơ
Chập chờn, lởn vởn hình xưa
Từ trong tiềm thức vật vờ, luyến lưu

Bỗng bất chợt hồn thơ tiền kiếp
Dẫn gặp nhau nối tiếp duyên tình
Nhưng ôi! Ngang trái phủ mình
Để vầng ánh nguyệt lặng thinh khuất đồi

Nàng héo hắt, ngậm ngùi, vò võ
Canh lặng tàn lá cỏ sương rơi
Lan man tâm tưởng bồi hồi
Lắm khi trăn trở rối bời ruột gan

Còn ở Ta băn khoăn cứ mãi
Ngập loang tràn tê tái, ủ ê
Còn đâu tiếng hẹn câu thề
Từ thời vạn kỷ đường về chung đôi

Yêu dấu hỡi! Nay thời tạm giả
Hãy xem như rỉ rả làn mưa
Cũng rồi giọt nhểu dần thưa
Không gian còn đó ngọn lùa ánh mai

Sắt son khắc đậm giữa nầy...


11/7/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm