Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1360)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1360)

Tình Chôn Huyệt Lạnh

(Thơ Hoạ Ngược Ý)

Ngồi quán cóc phút giây ngẫm nghĩ
Lật trang thơ tĩ mĩ đọc lời
Nghe buồn le lói chơi vơi
Oan nghiệt cơ trời bám víu hoang mang

Hè sa mạc nắng vàng oi bức
Đất cỗi cằn hậm hực luồng mưa
Cỏ hoa kém sắc chực vừa
Mỏng manh èo uột héo đưa lụn tàn

Chợt nhoi nhói tủi đan khoé lệ
Cảm tơ hồng ngạo nghễ xiết bao
Khiến tim bứt rứt nghẹn ngào
Đêm trăn trở chạnh, hanh hao tấc lòng

Mảng rối rắm bòng bong chặt cứng
Như thạch lam sừng sững chọc vòm
Mịt mùng xám phủ tối om
Lục tìm lối thoát cõi còm xác thân

Chỉ là mộng hay lần gieo nghiệp
Đã trót gầy hiện kiếp trả vay
Biển sầu lăn lóc đắm say
Cuộn cơn sóng dữ đoạ đày thuyền con

Vực thăm thẳm mỏi mòn trông ngóng
Mãi bồn chồn tuyết đọng hàng mi
Hai bên được mất những gì
Đường trơn sỏi đá siết ghì đời nhau

Nợ chẳng đủ đượm màu tang hải
Há vẹn duyên ngang trái trập trùng
Khát thèm cháy bỏng mông lung
Hoài lượm bão bùng, ảm đạm dưới Thu

Nỗi nhung nhớ trầm u cô quạnh
Thước thời gian trĩu gánh mối tình
Trăng Anh rực rỡ lung linh
Sông Em vò võ đơn mình gối chăn

Xuôi tuế nguyệt in lằn đậm dấu
Cánh phượng hoàng nung nấu tầng không
Sớm khuya mong gặp ngô đồng
Bình yên chỗ đậu vợ chồng kết mơ

Nhưng nhặt nhạnh bơ phờ lác đác
Tiếng côn trùng khảy nhạc khúc ưu
Vì đôi mắt bể oan cừu
Để Em ngụp lặn luyến lưu tháng ngày

Hồn lạc lõng lá lay ôm ấp
Đò long đong khó cập bến lành
Lênh đênh khúc khuỷu loanh quanh
Ngoảnh đầu nhìn lại, tóc thành trắng sương

Vĩnh biệt nhé! Vết thương nhức nhối
Khói bụi trần giũ tội thế nhân
Từ nay huyệt lạnh chôn dần
Nấm mồ dĩ vãng ái ân hão huyền

Biết rằng phận hẩm truân chuyên!


July 11, 2019
Tam Muội


Tiếng Của Hồn Linh

(Hoạ Thơ Ngược Ý)

Ta vẫn đoán tơ duyên nầy sẽ
Có một ngày đôi ngả chia phôi
Bởi vì cách trở mù khơi
Và là ảo mộng xa xôi đó mà...

Dẫu trăng tình, rực ngà, ửng sáng
Dẫu yêu đương lai láng vô ngần
Nhưng rồi cũng chỉ phù vân
Trôi về thăm thẳm rã tàn chìm sâu

Trước ngang trái bể dâu tan hợp
Trước lững lờ lớp lớp hàng mây
Làm sao khối ánh mãi đầy
Làm sao chẳng có phút giây phủ mờ

Bao vương vấn, thẫn thờ, nhung nhớ
Bao canh trường trăn trở, ủ ê
Cũng rồi chợt thấy mỏi mê
Cuối cùng lụn tắt, kéo lê âm buồn!

Trả phía đó con đường thơ mộng
Bỏ đằng kia ảnh bóng thân thương
Xem như tất cả là sương
Tụ thầm tĩnh lặng rồi buông dưới trời

Để thanh thản với thời thực tại
Được ung dung bước tới nhẹ nhàng
Con đường dẫn đến thênh thang
Có hoa nở rợp, có ngàn dịu êm

Chầm chậm cửa buồng tim khép kín
Cởi vạt hồn chặt dính hôm nao
Cạnh vườn gió thổi lao xao
Nỉ non tấc dạ tiễn chào biệt ly!...

Nàng ơi hỡi! Những gì Nàng nói
Cũng đủ làm rười rượi lòng Ta
Trăng thanh nay hoá trăng tà
Dấu yêu thắm đượm vẫn là...Người dưng

Nàng cứ đi! Và đừng nghĩ nữa
Hãy xem như một thuở “cùng Ai”
Chỉ là chuỗi áng mây bay
Giữa bầu lộng gió trôi dài rã tan

Ta chẳng trách, chẳng than, chẳng tủi
Kể từ đây thui thủi riêng mình
Sớm hôm bậu bạn với hình...
Mượn niềm dang dở vẽ thêm nét đời

Khi thổn thức ngắm soi khuây khoả
Khi dạt dào rỉ rả điểm tô
Khi buồn lật lại dòng thơ
Ngân nga phôi loãng vật vờ, mênh mang

Lúc chạnh nhớ tới “Nàng bên ấy”
Chập chờn kia giọng nói lời yêu
Vẫn vui, vẫn cảm thật nhiều
Bởi vì Ta biết tiếng kêu mộng tình

Đó là tiếng của hồn linh...


12/7/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm