thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1361)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1361)
Nỗi Nhớ Canh Khuya (1)
Đêm khuya vắng lặng như tờ
Trầm ngâm thao thức, thẫn thờ nhớ “Ai”
Tâm tư man mác u hoài
Vọng treo khuôn cửa, buồn lay nỗi niềm
Thương thương nét mặt dịu hiền
Nửa vầng ánh nguyệt, nửa chìm sắc thu
Trời xa thăm thẳm mịt mù
Mộng tình yêu dấu, vật vờ gió sương
Chiều rơi vạt nắng bên đường
Gót chân trĩu nặng, tơ vương não nề
Hồn đan gối mộng, câu thề
Ngân Hà, Ô Thước, ủ ê tấc lòng
Gọi nhau vợ vợ, chồng chồng
Đậm đà, tha thiết, ấm nồng biết bao
Mà ôi! Chẳng thể qua cầu
Nhìn sông lơ lửng, dạ sầu cách ngăn...
NTS
Đơn nằm chiếu lạnh trở trăn
Nhớ anh Thành Sáng, dạ lăn tăn sầu
Đêm nay bóng nguyệt khuất đâu
Ánh sao vắng lặng, hiên lầu xác xơ
Tương tư khoảnh khắc phạc phờ
Nỗi niềm sóng dậy bơ vơ canh dài
Thả hồn mộng tưởng về Ai
Chánh niệm miệt mài, xoải cánh trời Nam
Lướt mây cưỡi gió rẽ vàm
Đậu cành cổ thụ, khói lam toả ngàn
Nghe lòng xao xuyến chứa chan
Gặp người yêu dấu, ngồi bàn suy tư
Khuôn trăng đầy đặn mà chừ
Cõi còm lất phất, dường như muối nhiều
Xung quanh quạnh quẽ cô liêu
Thiên đình nhăn nhúm, vạn điều đắn đo...
TM