thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1362)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1362)
Nỗi Nhớ Canh Khuya (2)
Lặng ngồi thao thức, chơ vơ
Tâm tư man mác, thẫn thờ gió trăng
Hình như lơ lửng sát gần
Chập chờn lam khói của Nàng đứng đây...
Khuôn trăng ửng ánh trăng đầy
Má hồng, môi thắm, mày ngài, thanh tao
Lâng lâng xúc cảm dạt dào
Hồn tình khe khẽ ngọt ngào...Quỳnh ơi!
Em từ phương ấy xa xôi
Phải chăng tấc dạ đầy vơi nỗi niềm
Bâng khuâng, canh cánh triền miên
Nên theo tiếng gọi, đi tìm thăm anh?
Khoé buồn tụ giọt trong ngần
Long lanh lấp loé dưới màn đêm khuya
Dấu yêu tha thiết đây mà
Hỡi ôi! Sao nỡ chỉ là bóng đưa...
NTS
Cảnh buồn tí tách đổ mưa
Hồn Thiếp cũng vừa đụt ở mái hiên
Tâm xuyên song cửa gắn liền
Thư phòng Chàng đó, ngạc nhiên khoé mờ
Đèn lấp loé, Chàng bơ vơ
Lặng nhìn khung trắng thẫn thờ tâm can
Thiếp ngăn giọt lệ chợt tràn
Sát gần âu yếm hỏi han chuyện trò
Khe luồn gió lạnh co ro
Hay cảm võ vò bởi Thiếp cạnh bên?
Nhẹ tay khéo đắp chiếc mền
Để Chàng ấm áp, sưởi lên ngọn tình
In tường ảo ảnh lung linh
Dịu dàng tha thướt, trước Mình sau em
Nhài hương ngan ngát phủ rèm
Canh khuya hai mảnh ngồi xem sắc trời...
TM