thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1364)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1364)
Nỗi Nhớ Canh Khuya (4)
Bất ngờ gật cúp cái đầu
Giật mình tỉnh lại, nhìn vào bóng đêm
Thì ra mới đó ngủ quên
Cùng Nàng trong mộng, mông mênh nỗi niềm...
Lâng lâng còn quyện trái tim
Chập chờn, lởn vởn thuyền quyên bóng hình
Bâng khuâng, lặng lẽ riêng mình
Vấn vương, lưu luyến rung rinh tấc lòng
Thuốc thơm rít nhẹ nhả bồng
Lim dim, trầm mặc, thả dòng mù khơi
Quỳnh Nương ơi hỡi! Nàng ơi
Có hay, có hiểu ngậm ngùi biết bao
Thương em chiều vắng, canh thâu
Đìu hiu, giá lạnh phủ sầu tâm can
Long lanh một ánh trăng vàng
Mà ôi! Chìm khuất dưới hàng mây che...
NTS
Tiếng bật lưỡi, vẳng cắc kè
Tấu lời than oán tiết hè chói chang
Núi rừng chuyển bạc màu tang
Cây cỏ bàng hoàng như mộng đôi ta
Ngẫm ủ dột, úa vóc ngà
Trần duyên lục đục xót xa nỗi lòng
Chỉ nguyền một dạ hoài mong
Đò xuôi con nước, đừng rong ruổi miền
Cọc chông khúc khuỷu đảo điên
Bão giông vỡ mạn gắn liền vực sâu
Những đêm thao thức nguyện cầu
Mảnh hồn tri kỷ, vạt bâu sắt cầm
Dịu xoa ngớt tủi trầm ngâm
Ưu phiền canh cánh lặng thầm thâu đêm
Không còn lạc lõng bên thềm
Cùng chung hợp xướng nhịp êm tháng ngày
Đời cuối quãng, giũ lá lay!
TM