vỏ ốc
Vỏ ốc đó mượn nơi che chở
Phơi thân trần sao nỡ lộ trường
Lầm lũi mấy sợi rau vườn
Hành trình phía trước vô lường gian nguy
Vô tư bước nào khi ngoảnh lại
Nát vỏ rồi quằn quại thân đau
Chẳng buồn lên tiếng trách nào
Xưa nay mượn tạm trả vào hư không
Trông phút chốc cõi lòng ngao ngán
Buồn sự đời tối sáng mất còn
Hay do chánh niệm chưa tròn
Nơi bờ giác ngộ mỏi mòn còn xa
Dẫu đã biết ta bà là thế
Cớ sao lòng chẳng thể thoát ra
Trải lòng mượn khúc thơ ca
Cảnh tình vừa thấy cho qua nỗi niềm.