Poem logo
Poem logo

ngẫm 9+10(kt)

Trong mảng chuyện khôn ngu cao thấp
Vì thói tham lấn át nhân tình
Sinh ra ích kỷ nhỏ nhen
Sống đời chỉ biết cho mình mà thôi

Tình chồng vợ qua thời nồng mặn
Chuyện đời thường chồng lấn ngổn ngang
Nghĩa tình phai nhạt lần lần
Ai không vun đắp, ắt dần vỡ tan

Cứ ỷ lại buộc ràng trách nhiệm..
Tự cho mình đứng ngáng cửa then
Tưởng rằng có giấy hôn nhân
Là bùa bảo hộ tình duyên nhạt phèo

Người ta nói: chân cao óc thấp
Tóc dài nhưng trí ngắn tuệ lùn
Cõi tình mà chẳng chút tình
Cứ ngồi khống chế đời riêng bạn đời

Phụ nữ vốn ghen tuông đại hạng
Muốn giữ chồng mà chẳng nghĩ ta
Rằng tình thì trải tình ra
Trao đi sẽ nhận về ta ân tình

Khi tầm mắt ngắn lùn thấp tẹt
Bị tham lam ích kỷ đè lên
Trăm người phụ nữ như trăm
Ghen tuông lồng lộn giáo gươm rập rình

Họ không hiểu càng căng càng mất
Càng buộc ràng càng nát như tương
Sao không hiểu luật nhu – cương
Phòng the: thế mạnh, lạt mềm êm tai

Đàn ông vốn ưa lời thỏ thẻ
Thích mình là có vẻ.. tùng quân
Ưa lời phỉnh nịnh khen tâng
Khen chàng nửa tiếng, chàng hăng gấp mười

Nếu nàng cứ chê bai dè bỉu
Chỉ khoét sâu tự ái, bất cần
Làm cho tình nghĩa vơi dần
Một ly đầu súng, dặm trường đầu bia

Thời xuân sắc xa lìa.. (em, chị)
Phía bên ngoài.. tươi trẻ, lông nheo
Thơm như xạ, ngọt như đường
Êm như nhung gấm, ấm dường chăn len

Vợ cần biết tình hình yếu mạnh
Biết kích niềm kiêu hãnh đàn ông
Biết khơi dòng chảy ân tình
Phòng the lời nhỏ sẽ thành công to

Thật đáng tiếc, với người óc nhỏ
Chỉ khư khư sở hữu chồng thôi
Nữ nhi mà muốn nhiều râu
Muốn độc lập sống môt đời bon chen

Đã thân gái thì cần nữ tính
Tố chất này tuyệt đỉnh ngàn năm
Đàn bà là phận cát đằng
Sao mong làm bóng tùng quân giữa đời

Muốn chứng tỏ cái tôi quan trọng
Nhiều cô, bà.. ôm mộng ngông nghênh
Coi chồng như gã ô sin
Khinh nhờn, vượt mặt, vô ơn.. nực cười

Họ không hiểu chuyện đời sâu cạn
Lượng sức mình, hoàn cảnh thịnh suy
Lồng lên tranh chấp thắng thua
Đến khi hiểu được còn gì là xuân

Đàn ông ghét đàn bà ngang ngạnh
Mặt nhơn nhơn chọe chạnh với chồng
Ra điều hiểu biết cá tôm
Vài đồng trong bếp cứt lông bèo nhèo

Cơm sôi rút bớt vài củi lửa
Canh nhạt thì mắm muối gia vô
Đành hanh thua đủ chi nao
Khôn nhà dại chợ đời nào cho hay

Loại đàn bà vô ơn tráo trở
Của chồng làm công vợ giỏ hom
Đồng tiền vượt cả tình thâm
Tham lam ngu xuẩn, cá vàng bỏ đi*

Anh hay ả gì gì cũng thế
Dặm đường đời tích lũy khôn ngoan
Học điều tốt, nói lời êm
Nhu mì khiêm tốn nhún nhường thừa chăng(!)

Thân nhi nữ: dịu dàng làm trọng
Câng mặt lên là hỏng việc đời
Nghĩa tình thành nước ốc thôi
Mong chi mái ấm ấy nơi đi về

Nhà nát bét chỏng chơ bàn ghế
Mặt quay mặt lạnh ghẻ âm u
Nặng nề như chốn âm ty
Còn chi níu kéo răng chừ hôn nhân

Đời hụt hẫng thời gian quá đát
Nếp nhăn hằn trên mắt trên môi
Còn đâu xuân sắc một thời
Nên càng lồng lộn nói lời khó nghe

Thật đáng tiếc trăm bề đáng tiếc
Vì tham lam ích kỷ mà ra
Vì ngu si mác “đàn bà”
Trượng phu cũng ngáp, chăng là trượng phu

Người xưa nói nhiều câu chí lý
Cơi đựng trầu.. cũng chỉ là cơi
Đàn ông nông nổi giếng khơi
Đàn ông bảy loại, ba đời đàn ông

Có chí lớn mà không đúng cặp
Gặp phải người cùi bắp óc trơn
Khó lòng trong ấm ngoài êm
Nói chi phỉ chí tang bồng đời trai

Chưa kể sẽ phí hoài tất thảy
Cả cuộc đời và cả ước mơ
Đem vứt vào đống phân bò
Bọ hung đục ruỗng vần vo tan tành

Nên có chuyện đàn ông một kiếp
Lấy tậu trâu (sự nghiệp) làm đầu
Hai: là cưới vợ ra người
Ba: xây nhà cửa trong ngoài tinh tươm

Trong ba chuyện, chuyện nào cũng trọng
Làm được hai là hỏng một phần
Rinh về mụ vợ.. cá tôm
Là đi tong kiếp đàn ông giữa đời

Giàu vì bạn – nếu ai không bạn
Làm được gì(?) những chuyện tát to
Muốn thành công – một phần nhờ
Bóng hình thấp thoáng đàn bà giai nhân

Khi gặp được một nàng mong ước
Không giai nhân sắc nước hương trời
Không là có một không hai
Nhưng hồn trong sáng ngời ngời nhân văn

Thì tất thảy đàn ông đều ráng
Chứng tỏ mình là bóng tỏa che
Nàng là động lực say mê
Cho chàng mải miết trăm bề quan tâm

Tổ ấm sẽ luôn là tổ ấm
Khi tình đời tưới tắm tháng năm
Bốn mùa hoa thắm nắng chan
Biển dập dềnh sóng, hồng hoang cõi tình

Thế mới biết chuyện đời thật khó
Hiểu lòng người và hiểu chính ta
Dương trần lắm quỷ nhiều ma
Mưu mưu kế kế.. thành ra SỰ ĐỜI

Khi còn trẻ nạp nhiều kiến thức
Từ nhà trường cho chí.. lưng trâu
Dặm đời, cuộc sống muôn màu
Và trong sách vở đâu đâu cũng.. Thầy

Có hiểu biết mới mong hiểu biết
Không hiểu - nào(?)… khúc chiết đúng sai
Chuyện đời phải quấy ngang vai
Ông ông mít mít tờ roai.. thằng thằng

Nếu ai cũng nghĩ mình là đúng
(Đúng với tầm nghĩ cạn nhìn nông)
Tưởng rằng thúy thúy thâm thâm
Càng trương gân cổ càng hăng miệng mồm

Kẻ ít chữ, thói thường sính chữ
Người hiền lương thường quý tình thâm
Kẻ đeo tiền bạc công danh
Mải mê vật chất sẽ thành tiểu nhân

Nhân loại vốn tôn vinh kiệt xuất
Đấng anh hùng, cờ phất gươm bay
“Râu hùm hàm ém mày ngài
Giang sơn thế sự thẳng ngay rành rành

Loại đốn mạt ma ranh hèn yếu
Nhiều mưu ma chước quỷ sở khanh..
Lươn trùn rắn rết ngoi lên
Ngông nghênh trên chỗ tổ tiên hay ngồi

Loài vật tụ thành bầy thành đám
Để mong tìm đường sống dài hơn
Kết đoàn sức mạnh nhân lên
Kẻ thù ăn thịt có phần ngán, e

Loài người cũng học theo chút chút
Nhưng lòng tham làm đứt buộc ràng
Từng người chỉ nghĩ bản thân
Hễ nghe tiếng đạn xuống hầm là hơn

Khôn ngoan lắm trở thành lọc lõi
Chia bầy đàn ra bảy từ ba
Lập bè đảng tạo phái phe
Cắt chia lôi kéo.. cũng vì thói tham

Đảng nào biết vị dân vì nước
Biết nhìn xa thế cuộc đoản trường
Lao lên bất kể khó khăn
Tiên phong gương mẫu nhân tâm hồng hào

Còn những bọn chăm vào tham nhũng
Có quyền rồi lũng đoạn vét vơ
Lòng rắn rết miệng ba loa
Xu thời cơ hội, chực chờ lợi thân

Óc bã đậu, cu li hèn kém
Lại luôn mồm lẻm bẻm cao sang
Chữ nhất nào cũng gạch ngang
Khua môi múa mép, bất nhân dư thừa

Thật tội nợ cho người không tỏ
A dua theo cờ đóm ăn tàn
Làm cho ngày một thêm đông
Đông mà không mạnh trông mong được gì

Ai cũng biết độc quyền độc đoán
Sẽ rúc vào ngõ cụt tối om
Nhưng ai nói khác là ngông
Nói leo thì có vài đồng mà tiêu

Đời thật lắm trớ trêu oan nghiệt
Người hiền tài bị triệt nồi cơm
Bảy phần bị lũ gian manh
Lái lèo khống chế thành anh làm hề

Nếu phá được độc tôn độc.. thiếc
Thì có cơ ao nước đi lên
(Không còn tham nhũng tràn lan
Ăn cắp đầy chợ kim cương hạt xoàn)

Thật đau xót nơi tiền thao túng
Tiền phán rằng tôi đúng anh sai
Thì anh ngồi bấm đốt tay
Tháng năm đếm lịch ngày ngày ho hen

Cân công lý kim cong kim nghẻo
Cảnh chợ người chị dậu ngày xưa
Ô sin nay thượng bàn thờ
Ngủ cùng ông chủ (vốn là Ô xin)

Loại óc láng nhưng thừa thủ đoạn
Miệng ba que tâm rắn mang bành
Ngồi lâu trên chỗ tinh tươm
Bánh xe lịch sử hỏi làm sao quay

Chúng thề quyết tham quyền cố vị
Lũ lâu la mõm múa tay huơ
Đeo mồng gà trống thiến sai
Hù người lương thiện một đời u mê

Cùng với lũ vô ơn tráo trở
Lật kèo như sấp ngửa bàn tay
Cướp công ngay giữa ban ngày
Lý thông cũng phải vái “thầy” mà thôi

Kèm theo đó, loại vô liêm sỉ
Sở khanh còn chẳng ví vài phân
Chơi xong vứt toẹt ra đường
Mồm còn ra rả lòng nhân, tình người…

Thật ghê tởm lũ trời lỡ nặn
Lại còn trao quyền bính vào tay
(không trao chúng phá bung trời
Mất ăn mất ngủ thì trời cũng “ao”)

Nơi đâu có loại trên pháp luật
Định chế nào gãi chút da chân
Co giò chúng đạp chết liền
Tru di tam tộc hỏi còn ai can

Những xứ đó sẽ còn khổ ải
Người ta thăng tiến cả mười phần
Thì đây nhích chút vài phân
Thế là nhan nhản quang vinh đầy đường

Giữa những chốn chính trường tàn độc
Nếu có người tầm vóc vượt lên
Xứng tầm hào kiệt danh nhân
Thu phục được đám quần thần lau nhau

Thì nơi đó vận may đáo hiển
Cảnh thái bình phú thịnh tây đông
Người người vui vẻ hỷ hoan
Nơi nơi tin tưởng minh quân hơn đời

Tội cho xứ cột cờ bó đũa
Khinh bỉ nhau, đấu đá tương tàn
Xuất chiêu tàn độc bất nhân
Chia phe kéo cánh ngay trong một bè

Cách duy nhất chỉ là thả nổi
Đấu đá đi, ai được thì còn
Ai thua thì xuống làm bờm
Kết duyên thị nở sinh con đầy đàn

Tiền nhân hỡi – Khuất Nguyên trí kiệt
Cả đời say ta tỉnh mà chi
Lưỡi mềm răng cứng đã ghi
Cứng ra đi trước, mềm thì sống lâu

Nhưng sống chết nào đâu đáng kể
Sống làm người tử tế mới hay
Sống mà chẳng ích cho ai
Chỉ thêm chật chội chốn này nơi kia(!)

Trong lịch sử loài người kim cổ
Khắp tây đông đã có nhiều gương
Anh hùng, hảo hán, hiền nhân…
Đẩy nhanh lịch sử tiến lên vượt bậc

Lại có kẻ kéo giật ngược lai
Thọc bánh xe cản trở ngáng ngăn
Bao người lâm cảnh lưỡng nan
Vũ đài lịch sử tiểu nhân hoành hành

Đây nói chuyện nhân tình thế thái
Chuyện làm người (vĩ đại, bình dân)
Đều rất cần đến chữ tâm
Là người tử tế càng cần nhiều hơn

Khi đang sống những năm niên thiếu
Lòng xuân đang phơi phới niềm tin
Trăng lên hoa nở lung linh
Đời chưa từng trải, mơ màng xa xôi

Khi tuổi tác dần bồi thêm nặng
Ngấm tình đời, sức xuống, mỏi chân
Đường đời lên xuống trầm thăng
Mịt mù xa ngái, mịt mù tương lai

Bao mật ngọt nhạt phai từng giọt
Người yêu thương vơi bớt yêu thương
Những ngày nóng bỏng nồng nàn
Thưa dần bóng dáng sau màn sương loang

Nửa kia bớt công nương hoàng tử
Chỉ còn là anh ả sồng nâu
Hào quang tắt hết còn đâu
Lung linh thế chỗ sần sùi lên ngôi

Bao mộng ước cũng rơi cũng rụng
Chuyện mưu sinh bấn loạn rủi may
Chàng nàng cãi cọ suốt ngày
Xa rồi một quãng nồng say ngọt bùi

Bạn bè có những người thành đạt
Cả trăm người chỉ được mấy anh
Nhưng nàng thì chỉ so lên
Rồi khinh nhờn đấng phu quân kém tài

Tính tự ái vốn thừa mứa ói
Anh bùng lên khi ả trề môi
Gia đình không có thì thôi
Con con vợ vợ nhấn đời bùn đen

Những đêm trắng nối liền đêm trắng
Muốn thành công mà chẳng thành nhân
Thiên thời địa lợi đã không
Lại gặp vận rủi thì mong chi nào

Thời tuổi trẻ biết bao ấp ủ
Nhưng dần dần đàn lũ kéo đi
Bạc tiền đội nón xa lìa
Bao nhiêu dự định.. chia xa dần dần

Sức ép chuyện mưu sinh đè nặng
Muốn làm người trọng tín trượng phu
Thì đời thua thiệt bốn bề
Bạn bè phẩy mũi khinh khi chê cười

Vợ nheo nhẻo ngày xưa ngu dại
Chọn lấy anh không lấy người ta
Bây giờ sẽ đã thành bà
Thành công phượng giữa đàn gà mái ri

Bao thao thức canh khuya trằn trọc
Tóc trắng đầu bởi nhục đè vinh
Thôi thì dành bỏ trung trinh
“Theo ma áo giấy” kiếm tiền rủng reng

Ít chi cũng cho em hỉ hả
Rồi cho đời hết cửa vênh vênh
Bề ngoài vẫn đỏ như son
Nhưng trong ai biết đã đen như mực

Phèo vẫn muốn làm người tử tế
Nhưng chính đời không dễ chiều theo
Nên đành ăn vạ, mài dao
Giết quân ức hiếp người nghèo sa chân

Thì ra phía chữ nhân chữ nghĩa
Chuyện làm người bất kể là ai
Cũng đều hướng thiện, trông lên
Cũng mong có được ấm êm lụa là

Đời nghiệt ngã phong ba vần vũ
Chẳng chiều ai, chẳng dễ với ai
Thử thách đào luyện con người
Bầm lên dập xuống tơi bời ruột gan

Và trong chốn bon chen dẫm đạp
Một suất ăn, ba kẻ thèm thuồng
Muốn tranh, heo vả vào mồm
Để con bên cạnh sợ đòn lảng sang

Máng cám hẹp, khúc xương thì nhỏ
Chó gầm gừ, nhăn đủ hàm răng
Hai con kia thấy cũng chờn
Nhào vô lãnh đủ dại khôn ích gì..

Na ná thế chuyện đời nhân thế
Muốn no nê thì phải to gan
Lao vào giằng cướp đoạt tranh
Có khi mạng sống coi không ra gì

Ai chịu đó, nhận về xương xẩu
Để nằm dài gậm gãy cả răng
Lánh đời vào chốn thiền môn
Thì đâu nhân thế đấu tranh sinh tồn

Chuồn chuồn chúa nơi đầm ao nước
Cai quản đàn “mỹ nữ” xuân xanh
Ngày nào có kẻ xâm lăng
Thì một trận chiến mất còn xẩy ra

Nếu có kẻ lẻn vào cung nữ
Giao phối bừa bơm thứ ngoại bang
Thì chuồn chúa đến thăm nàng
Bơm tinh túy chúa, đẩy phăng lộn sòng

Thế mới biết sinh tồn nghiệt ngã
Muôn loài đều thanh bã lọc tinh
Giống dòng tốt được gieo trồng
Đời sau kế tục sẽ hơn ông bà

Từ chuyện đó ngẫm ra chuyện khác
Chuyện loài người hôn phối giao duyên
Nào là hộ đồi môn đăng
Nào là tuổi tác, học hành, quan dân

Nào lai lịch thành phần bần phú
Nào xuất thân từ cửa thấp cao…
Nhưng đều thua những kế mưu
Có quyền có bạc trèo cao khó gì

Có những kẻ thiểu năng trí tuệ
Xi cà que nhưng cửa quan trên
Nên làm một bóng tùng quân
Che cho thôn nữ đẹp xinh nhất vùng

Cứ như thế loài người sẽ lụn
Sẽ sinh ra hậu duệ hom hem
Trong đầu bã đậu, bùn đen..
Cháu chắt sẽ lại hâm hâm khờ khờ

Cái hợp lý có cơ tồn tại
Cái dư thừa bị thải ra ngay
Muốn còn sống đến mai sau
Phải tự hoàn thiện mau mau thì vừa

Con cá muốn lặn bơi trong nước
Phải mọc vây chèo quạt vẫy đuôi
Rắn không chân chỉ thể trườn
Chim bay nhờ cánh, lươn luồn nhờ trơn

Tất cả đã gần như hoàn thiện
Cái không cần sẽ biến mất đi
Loài người cũng có chút đuôi
Nhưng là dấu vết mà thôi – chẳng cần

Nếu cứ nhảy như đàn chuột túi
Thì đuôi người sẽ mãi to ra
Đó là quy luật sinh tồn
Muốn tồn thì phải biến mình hợp hơn

Muôn loài đã kết thành một chuỗi
Con này ăn thịt các con kia
Con kia lại xử con kìa..
Tạo thành vòng xoắn quay đều vạn năm

Lá rụng xuống mục mùn thành đất
Nuôi cây con mới mọc lớn lên
Thú già nuôi lũ kền kền
Cào cào châu chấu nuôi chim nuôi gà

Gà đến lượt nuôi người, chồn, cáo..
Người nuôi cây nuôi cả.. bọ hung
Nuôi nhau, nuôi đến tận cùng
Đó là vòng xoắn sinh tồn thiên thu…

Cổ nhân nói nhiều câu thâm hậu
Hiểu đất trời vần vũ lưu niên
Am tường địa lý thiên văn
Đến mức làm lịch vạn năm xoay vần

Người xưa biết mặt trăng tròn khuyết
Làm triều dâng con nước lớn ròng
Âm dương liền với ngũ hành
Điều hòa nóng lạnh thu đông xuân hè

Nhưng tiền bối có khi cũng bí
Nghĩ trời tròn úp xuống đất vuông
Cứ như một cái lồng bàn
Chụp lên mọi thứ là sàng thức ăn..

Nói để thấy thời mông muội cũ
Khi tầm nhìn chỉ cỡ muống lang
Đòi chi xa rộng thênh thang
Hậu nhân: hay giữ, dở sàng gạt đi

Muôn loài thế, loài người cũng thế
Thanh lọc nòi giống để tồn sinh
Sống trong cái chuỗi thức ăn
Trắng đen cần phải phân minh rõ ràng

Không thể cứ lèm nhèm lẫn lộn
Đất hóa bùn, bùn hóa nước trong
Đời cần lắng lọc dưới trên
Nặng thì xuống đáy, nhẹ lên đầu sàng

Đã trong chuỗi thức ăn như thế
Ăn là ăn cả thịt lẫn xương
Nghe ra tàn nhẫn phũ phàng
Nhưng là phải thế mới tròn trước sau

Chuyện đời chẳng phải đùa với lửa
Đã nói lời trao gởi cho nhau
Bao nhiêu tâm huyết dồn dày
Đâu là rơm lửa buổi, ngày, phút, giây

Rời nòng súng, đạn bay bay thẳng
Tên rời cung, tên chẳng lượn cong
Đạn tên đâhớ sống không ra người

Với những kẻ đầu dơi mình chuột
Vô ơn và tráo trở bất nhân
Thì đời sẽ chẳng được yên
Người không thèm xử cũng lên.. nại hà

Rồi những loại đàn bà nông cạn
Hiểu chuyện đời chẳng chạm đến đâu
Nhẫn tâm, bội bạc, cợt đùa
Thay lòng đổi dạ thì đời tối thui

Một câu đã đi qua cửa miệng
Vốn đã là “tứ mã nan truy”
Đâu còn là thứ đùa chơi
Sáng không chiều có khuya thời chênh chao

Ai cũng có lịch đời thời vận
Đã quyết lòng vào chuyện huyết tâm
Nếu ai đùa cợt thì đừng
Chớ chơi thuốc súng – nổ bùm là xong

Đứng nơi này mà trông núi nọ
Thấy bên kia xanh cỏ đỏ hoa
Tưởng rằng sà đến thơm tho
Biết đâu chẳng được hay ho bằng này..

Cái quan trọng: đã thay lòng dạ
Phụ rẫy người dành cả tình thâm
Đã rằng: bội bạc nhẫn tâm
Về sau, hậu vận sẽ không ra gì

Xem ra chuyện làm người thật khó
Xuất thân, cần thấm cốt gia phong
Thiếu niên học ở nhà trường
Rút từ cuộc sống muôn trùng cái hay

Từ đó sẽ vơi đầy tay nải
Vốn làm người xử thế đối nhân
Trường đời vấp váp trầm thăng
Khôn lên, dày dạn, trưởng thành, uyên thâm

Nếu sống mãi không khôn lên được
Xác to rồi óc vẫn trẻ con
Thì dù ai gọi bằng ông
Thực ra cũng chỉ là thằng mà thôi

Người thông thái sức dồn lên não
Kẻ bình thường sao hiểu vĩ nhân
Tưởng rằng họ cũng như mình
Nhất là trong mảng ái tình, yêu thương

Vĩ nhân khác dân đen nhiều thứ
Anh lệch em cả mấy chục năm
Nhưng rất tương hợp tâm hồn
Dây văn dây vũ nhạc đàn giao thoa

Người nổi tiếng thường là thành đạt
Vạn triệu người mong được thân quen
Giai nhân ước kết nhân duyên
(những ai trọng mảng tinh thần tài năng)

Là phái yếu đa phần ích kỷ
Bên Vĩ nhân thường cứ than van
Sao chàng không cả của em
Người trong thiên hạ lấn chen quá chừng

Nhưng hơn hết thỏa cơn khao khát
May hơn đời mới được bên anh
Hào quang tỏa sáng lung linh
Học nhiều điều tốt mông mênh cao vời

Họ nhỏ bé trước người ao ước
Họ tự hào sánh bước đường mây
Giai nhân nâng túi mày ngài
Xứng đôi đi giữa đất trời bao la

Lịch sử vẫn tôn vinh hào kiệt
Đổi vận thời thế cuộc tầm tay
Cho dân nước khỏi đắng cay
Khắp nơi cuộc sống thới lai thái bình

Những người có công trình sáng tạo
Vun bồi cho sông núi tươi xanh
Hay người thơ phú văn chương
Cho đời thấm đẫm nhân văn ân tình

Hay cả những vô danh tiểu tốt
Những chiến binh lao giữa sa trường
Góp phần xương máu của mình
Cho quê hương được thái bình ổn yên

Tất thảy (cả vĩ nhân tới lính)
Có tuổi tên hay chỉ vô danh
Cũng đều đáng được tôn vinh
Lịch sử ghi lại rành rành mai sau

Rất ít thấy lái buôn giàu có
Được người đời nể phục chân tâm
Chết đi - giàu nhất nghĩa trang
Có là chi,c lời kim cổ
Sống trên đời ăn ở cho cân
Vật chất nằm giữa tinh thần
Sống cho ý nghĩa trăm năm cuộc đời

Chẳng chi hết lỗ lời hơn thiệt
Cao thấp gì quyền bính mà lao
Chỉ là những thứ phù du
Tiền quyền mà vị thằng cu thì tàn

Tiền mà góp vào xây dưng nước
Nước muốn giàu thì phải nhiều tiền
Nhưng tiền trong túi sói lang
Thì thiên hạ khổ trăm đàng tiền ơi

Tiền lo lót tìm nơi bở béo
Tiền mua quan bán tước ban đêm
Tiền dắt cả loại ngông cuồng
Gàn gàn dở dở thành quan trị người

Tiền biến kẻ vô danh – gián kiến
Thành nổi cồn nổi tiếng sủi tăm
Tiền đưa Thằng biến ra Ông
Tiền cho Ông xuống làm thằng như chơi

Tiền nhuộm cả sự đời đen trắng
Tiền biến mùi khắm lặm thành thơm
Biến già thành trẻ tráng niên
Gái hư hóa nữ thục hiền đoan trang

Tiền thật đúng là tiên là phật
Là vạn năng mất được cũng tiền
Biến người thành quỷ một đêm
Lương tâm sứt mẻ xói mòn còn đâu

Thôi không nói chuyện tiền bạc nữa
Trên nói rồi, đây chỉ nhắc thêm
Sa đà mới mải vung lên
Nên chi đoạn nói về tiền… dài ra

Cám ơn lắm: bài thơ cụ Khuất
Một lời than dài suốt ngàn năm
Nỗi sầu của bậc cao nhân
Nao lòng hậu bối thế gian kiếp người

Kim tự tháp nhạo cười mưa nắng
Thơ Khuất Nguyên cũng chẳng thua chi
Ngày càng lan tỏa giữa đời
Những lời oán thán những lời chông gai

Mãi cho đến gần đây mấy kẻ(?)
Dám chửi vua đang giữ ngai vàng
(Thường thì xu nịnh tâng khen
Yên thân kiếm chút lợi quyền huyênh hoang)

Đó – khác biệt khuất Nguyên là đó
Nhân cách ngời sáng tỏ sao khuê
Nói câu lừng cả muôn đời:
“Đời say ta tỉnh, đời đục ta trong..”

Nhắc đến bậc cao nhân trí kiệt
Tất có điều khác biệt thế gian
Muôn đời nhớ Nã phá Luân*
Châu Âu bái phục tài năng, đa tình..

Vua lưỡng quốc, ông Hoàng hai nước
Bắc nam Âu nườm nượp mĩ nhân
Nhưng chỉ mết josepphine
Một góa phụ đã hai thằng con trai

Thế mới biết chuyện tình khó biết
Càng khó hơn - hào kiệt khác người
Yêu là yêu – chỉ thế thôi
Không bì tuổi tác không đòi màng trinh

Sống nên hiển thị mình một chút
Có cái tôi, tố chất riêng tôi
Tròn như bi trắng như vôi
Trong vào hẳng biết vôi nào trắng hơn

Muôn loài thích ăn tươi nuốt sống
Thịt còn tươi còn nóng còn thơm
Chỉ riêng có lũ kền kền
Thích ăn xác thối – chăng mong khác đời
Khi có lửa loài người đổi khác
Thích nướng lên cho thịt thơm lừng
Người không ăn thịt kền kền
Nhưng ăn thịt chó (chó ăn cứt người)

Có chút rượu thì chơi tất tật
Thối thành thơm, thơm thối thối thơm
Hồng hoang man rợ hồng hoang
Ăn gan uống máu nếm phân cũng từng

Nổi gai ốc rùng mình kinh khiếp
Khi nghe bài hát TIẾN QUÂN CA
Có câu thề giữa mùa thu
“Ăn gan uống máu quân thù” mới ghê

Thù mấy cũng là người – đồng loại
Xưa Tấm từng lừa Cám: nước sôi
giội lên Cám chết nhăn răng
làm mắm – mẹ Cám khen ngon gật gù…

Ôi những chuyện thâm thù đeo đẳng
Một dân tộc cả mấy ngàn năm
Sao không là chuyện yêu thương
Cũng trong đồng loại, chị em.. tương tàn

Phô văn hóa mà không văn hóa
Nói văn minh mà chẳng văn minh
Cũng không tiến hóa đã đành
Toàn là những chuyện hỗn mang rụng rời

Đã có lúc có nơi muốn bỏ
Chi tiết về Tấm giết Cám đi
(Kể cho con cháu ích chi
Nhưng là cổ tích, dễ gì ai quên)

Tích chuyện xưa là hồn dân tộc
Những thù hằn lừa lọc giáo gươm
Lý Thông dụ ngọt Thạch Sanh
Cướp công khi thấy chằn tinh đứt đầu..

Cũng chuyện cổ, trời tây đâu thiếu
(An đec xen, truyện cổ Gờ rim..
Nàng tiên cá, bé bán diêm
Tấm lòng độ lượng bao trùm mênh mông..)

Ngẫm mới thấy giống dòng quan trọng
Năm màu da cũng lắm dở hay
Nên chi lịch sử đông đoài
Nơi nào nhân hậu đó thời tiến nhanh

Có tiến hóa mới thành chữ HÓA
Cứ ỳ ra thì hóa mần răng
Không văn minh, lấy gì VĂN
Hai từ Hán Việt – mấy ông đã tường(?)

Văn hóa gì lọc lừa tráo trở
Chị giết em, anh cũng giết em
Vô ơn bạc nghĩa bất nhân
Tìm cách ngồi trốc ăn trên là mừng

Đang giữa đận độc quyền độc đoán
Kẻ có quyền ra sức giữ quyền
Giục phường giá áo túi cơm
A dua theo đóm ăn tàn: rằng hay

Muốn xứng đứng trên đài lịch sử
Thì chính mình tự khẳng định mình
Tự mình thu phục nhân tâm
Đùng hô rồi cứ làm càn, ba que..

Ni-cha-vet nhà kề thù địch
Nhưng sá chi, lòng sáng tâm trong
Một đời tất cả vì dân
Chết đi dân tiếc dân thương khôn cùng

Cho nên cứ là thơm như xạ
Hữu xạ rồi sẽ tự nhiên hương
Mà chi nhục nhục vinh vinh
Tâm xà khẩu phật ấy phường chó dê

Ừhm.. đã viết một hơi phần kết
Từ làm người, chức tước, tiền nong
Đến văn hóa, đến danh nhân
Chuyện nào cũng lược một phần điểm danh

Chỉ muốn viết vài phân tâm huyết
Những người đem sức vóc giúp đời
Làm cho tất cả loài người
Tiến lên theo hướng chân trời, tương lai

Xin nói tới một người đáng kính
Pha Ra Đây sống tại Luân đôn
Mười chín năm dưới cầu thang
Phát minh ra điện thế gian có xài

(Nếu không có những người như thế
Cảm ứng từ nguồn cội điện năng
Thì nhân gian vẫn tối tăm
Quạt mo phe phẩy tranh ăn, chia bè…

Nói để thấy xấu xa hổ thẹn
Loại tham quyền cố vị bon chen
Suốt ngày băng đảng chiến tranh
Giết nhau cốt để mở mang lợi quyền)

Nhân nhắc tới đảng bè mới nhớ
Một nhân vật có một không hai
Đương ngồi ghế tổng bí thư
Mà đem giải tán đám bu bám đời

Người đó chính Go rơ Ba Chốp
Không có ông dân nước Liên xô
Vẫn hoài trì trệ tối tăm
Chỉ còn cái vỏ, ruột trong thối mù

Một xã hội xây sai xây hỏng
Rúc đầu vào bụi rậm mà chi
Quay ra đường sáng mà đi
Cho dân được lợi, sá chi ghế mình

Đáng nói nhất anh hùng hào kiệt
Đã nói rồi, nói trước (phần trên)
Là Bo Na Pac – LEON
Đệ nhất Hoàng Đế lưỡng quyền hai nơi*

Thời trung cổ xây kim tự tháp
Nay không còn ghi dấu tài năng
Chỉ còn ngọn tháp cười khinh
Thời gian – mi cứ mặc tình trôi đi*

Vài nghìn* trước Giê Su – tân ước
Giúp thần dân nhiều việc sịnh tồn
Thân Người thập giá đóng đinh
Vì chưng xung khắc lợi quyền trước, trên..

Cũng cần nhắc: Lưỡng hà tiến bộ
Cũng gần thời La mã văn minh
Biết bao những vị anh hùng
Được tôn xưng trọng, nhân dân kính sùng

(Đấy, cứ hãy vì dân vì quốc
Thì người đời khắc thấy hào quang
Lo hô khẩu hiệu oang oang
Mà là thì ít tham lam lại nhiều)

So sao được đại bàng, ưng điểu
Với săn sắt, se sẻ, liu riu
Nhưng thường mắc lỗi hay quên
Nói to, nhớ nhỏ cho liền câu thơ..

Kể tiếp những vĩ nhân tuyệt thế
Lê ô na đơ vanh xi (Leonacdo de vinci)
Tầm nhìn thấu tận tương lai
Công trình khoa học cho ai trầm trồ

(Tội nghiệp lũ côn đồ ít học
Chì là tầm thiến chó hoạn heo
Mượn đồ: mão mũ cân đai
Vẫn lòi đuôi chuột, gốc loài ríc ri)

Ấy xin lỗi, suýt quên cao bối
ANHXTANH – tiếng Việt phiên âm
Trong nhiều bác học danh cao
Nào nghe tiếng nổ ngang trời chia đôi*

Rất nhiều những cao nhân trí kiệt
Giúp loài người vượt trước thời gian
Hành trình chế ngự thiên nhiên
Chói lòa công trạng, đâu màng cá nhân

Dọc lịch sử Việt Nam sau trước
HỒ Chí Minh vì nước vì dân
Tấm gương bình dị sáng trong
Ngang tầm vĩ đại cổ kim ở đời

Trong quân sự, ngời ngời Tướng Giáp
Một trong mười vị tướng tây đông
Lẫy lừng hai tiếng Điện Biên
Rạng danh sông núi chiến công ngàn đời

Tiền nhân vẳng tiếng thời công lịch
Hai bà trưng khởi nghĩa cưỡi voi
Quân thù chùn thói săm soi
Năm ba mươi tám người đời vẫn ghi

Lịch sử nhắc đến thời bà Triệu
Vú mướp dài vắt lại sau lưng
Nói câu vang dậy núi sống
Lan truyền đâu chỉ xứ thanh đông đoài

Cùng lịch sử ngàn năm giữ nước
Gương anh hùng Lê Lợi, Quang Trung..
Tiếng Trần Hưng Đạo vang rền
Lời hịch Tướng sỹ non sông ngàn đời

Thời thế loạn, anh hùng xuất hiện
Thời thái bình sinh thói tranh ăn
Đến khi sụp đổ hoang tàn
Anh hùng tái xuất giúp dân trừ tà

Cứ như thể trời đà sắp đặt
Thịnh rồi suy, suy thịnh, thịnh suy
Nước non trải mấy nghìn năm
Nhích lên vài chút đủ ăn là mừng

Trong khi đó xa gần, nhiều xứ
Tiến vọt lên cả mấy chục lần
Người người sung sướng hân hoan
“Đến Vinh mới thấy Nhục” nhằn ai ơi*

Thôi – đã đủ độ dài dự kiến
Ba ngàn hai câu chữ thán thi
Tất nhiên có cả ngẫm suy
Lời mới đàm đạo phân bì hối minh

Còn chỉ khoảng một trăm câu nữa
Chắc xin dành nói nốt tâm can
Thơ này đụng chạm vua quan
Khuất Nguyên kháng khái, hậu nhân đâu từ

Nói là để muôn đời cùng ngẫm
Cái gì hay giữ lấy mà hay
Cái gì mà dở vứt ngay
Khơi trong gạn đục cho đời thanh vinh

Thế giới vẫn đì đoàng tiếng súng
Vẫn là câu tham chiếm của người
Bao giờ mới hết đạn bom
Bao giờ người hết thói tham lợi quyền?

Muỗi tròn bụng vẫn hăng hút máu
Chấy rận ham rúc bấu đũng quần
Thì mong chi xứ nhân gian
Lòng tham vô độ lại dừng dễ sao

Thôi xì tôp vòng vo luẩn quẩn
Cho thơ thành ra thẩn mất thôi
Sao không tô đậm tình đời
Sống không tình nghĩa thì thôi sống gì

Nói thơ, nhắc nhà thơ, thi sỹ
Trời nước Nam giàu chữ lắm tài
Ai người xuất khẩu thành thơ
Lời tiên trân trọng Thi hào Tố Như

Một kiệt tác – Truyện Kiều đã đủ
Cho nhân gian tôn ĐẠI THI HÀO
Tình người trong sáng như sao
Cái nhìn nhân hậu thấu trời cao xanh

Rồi có những hiền tài khí phách
Đời tôn vinh Thánh Quát Thần Siêu
Những câu thấm tận lòng người
Mài kinh nình sử cho đời nhân văn

Nguyễn Công Trứ với câu cảm khái
Cũng dư rồi tính cách thanh tao
“Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo”

Đời phải có mảng thơ tình ái
Mà ông hoàng Xuân Diệu tôn vinh
Đã thơ là có ái tình
Nghe như thấp thoáng chiếu giường, hương hoa

Xuân Diệu nói tiếng lòng nhờ nói
Nói hộ tình trai gái yêu nhau
Lan vào cuộc sống mai sau
Làm thơ chỉ muốn một câu ÁI TÌNH

Tình là thứ muôn vàn quý giá
Trên hết: TÌNH MẪU TỬ thiên thu
Mọi loài đều biết thương con
Đó là Tạo hóa ân ban - mặc dầu*

Nói thêm nữa một lời TÌNH MẸ
Suốt đời con không thể phai mờ
Dặm đường trần thế nắng mưa
Bên con Mẹ vẫn chở che tháng ngày

Vì tình Mẹ vô bờ vô tận
Khi mẹ còn con lại ngu ngơ
Đường trần chưa trải nắng mưa
Một câu báo hiếu thiếu thừa ba phân

Xin Mẹ nhận nơi con ba vái
Để cho lòng con nhẹ chút nao
Bước đường ở miệt phù hoa
Con không bước thấp bước cao Mẹ à.

Và xin vái hình Cha ba vái
Tạ ơn Người khí khái trương phu
Trao con trí óc ngang đời
Rèn con thành đấng mày râu Phượng Hùm

Xin vái tạ tổ tiên xa khuất
Tấm lòng thành xin gửi tiền nhân
Một lời tỏ với Trước Trên
Hãy yên lòng ngoạn cảnh tiên tửu trà..

Và hậu bối nói lời thành kính
Tới Tố Như, bậc Đại thi hào
Ông Hoàng: Xuân Diệu – tình thơ
Cho thơ tôi được là thơ xuân tình

Ngàn năm nữa Khuất Nguyên vẫn khuất
Ngàn năm sau ai nhớ THI YÊN
Nhớ bài NGẪM của ĐÌNH NGUYÊN
Trường thiên thi thán: ba ngàn ba trăm

Lịch sử sẽ công bằng thước mực
Đen rằng đen, trắng chẳng là đen
Phượng hoàng dang cánh không trung
Chim ri nhảy nhót chuyền cành bờ nương

Nhân thế cũng đã làm như thế
Tôn vinh ai đáng được tôn vinh
Anh hùng dân tôc, danh nhân
Nhà thơ, nhạc sỹ.. vân vân (tên đường)

Khép lại nhé một vòng chữ NGẪM
Nói loanh quanh thêm lắm mà chi
Khôn nghe, dại nói, khờ yêu..
Làm thân con nhện giăng tơ suốt đời

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm