thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1392)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1392)
Bầu Bạn Bên Buồn
Đời cô độc có Buồn, Ta bầu bạn
Hoài u hoài uống cạn chén tương tư
Ánh nghiêng nghiêng vóc hạc thuỗn lừ đừ
Tà huy tím ngất ngư treo mành cửa
Buồn sâu lắng siết tim Ta tan vữa
Động mạch sầu chết nửa mảnh hồn đau
Niềm liêu xiêu buông ủ rũ dàu dàu
Để đêm đến nát nhàu vây cung thảm
Buồn lạc lõng dưới màu Thu ảm đạm
Nhặt lá vàng thương cảm trĩu oằn vai
Nghe gió than sương đọng lại gót hài
Chân nặng bước trải dài trên đường phố
Buồn vất vưởng khi Xuân đào nở rộ
Nhìn gái trai tuổi độ khoảng trăng tròn
Tặng nụ hồng tha thiết quyện vành son
Còn Ta quặn lối mòn riêng mình đếm
Buồn thắt thẻo tuyết Đông trùm chăn nệm
Lạnh khuê phòng mặn nếm giọt tình rơi
Lòng giá băng trăn trở dạ rối bời
Âm vang vọng tả tơi từng nhịp gõ
Buồn sóng sánh Hạ về tô phượng đỏ
Nắng rực nồng giục vó giữa đồng hoang
Bãi thênh thang vắng tiếng sấm ềnh oàng
Ngựa ngã quỵ máu loang miền cằn cỗi
Buồn gặm nhấm ôm ghì Ta mỗi tối
Buồn thuỷ chung nào dối trá hững hờ
Không có Buồn chẳng thể rót vào thơ
Đắng hạt đắng lững lờ trôi năm tháng.
July 30, 2019
Tam Muội
Thao Thức Thầm Thương
Ta nhả khói, khe khẽ đọc bài thơ
Nàng viết giữa khung mờ bên mảng trắng
Hầu khuây khoả u hoài luôn canh cánh
Trái ngang duyên, trĩu nặng, vấn vương buồn!
Thương ơi Thương! Ta vẫn nhớ con đường
Đêm năm ấy, chân hồn vui thả bước
Gặp thuyền Nàng cũng đang bơi sóng nước
Rồi cùng nhau thấy ngược cánh thời gian...
Thương của Ta! Nay hiện thân là Nàng
Nương yêu dấu vô vàn nơi bến cũ
Thuở Ta đi, bỏ bạn tình vò võ
Mang khối chờ hướng ngõ mịt mù khơi...
Thương nhớ thương, Nàng lặn lội trần đời
Để giờ phải ngậm ngùi, trăn trở mãi
Ngày mấy lượt, hướng vào phương xa ngái
Thắt thẻo lòng, tê tái, quạnh héo hon
Thương thui thủi, sớm tối ngóng mênh mông
Đàn treo vách, tím lòng dâng khoé mắt
Ngọn lửa sống đang rực hồng mặt đất
Tuyết sương rơi phủ tắt, lạnh màn đêm...
Thương lặng lẽ ngồi đó dưới vành hiên
Trầm thao thức, với niềm đau da diết
Mà hỡi ôi! Trời Nam “Chàng” có biết
Nỗi đợi chờ, rũ riệt bóng chơ vơ
Thương! ơi hỡi! Chất ngất nỗi sầu lơ
Đành ráng chịu những giờ thu rụng lá
Đành thỉnh thoảng nghe chuông chùa chiều đổ
Từng âm vang quyện gió vọng về tim...
31/7/2019
Nguyễn Thành Sáng