ai hồn vô quốc
AI HỒN VÔ QUỐC
Phố thị một chiều mưa tẩm liệm
Bỗng dưng rầu hoài niệm quê xưa
Dáng gầy Mẹ đổ đồi xa
Nghiêng nghiêng theo nắng xiên khoai xuống đồng
Thời hổ lốn ông thằng lộn lổ
Mẹ vẫn tần tảo để nuôi con
Đủ ăn đủ chữ dư tình
Trên vai mẹ gánh bảy phần nhỏ to
Mưa phố, nhớ quê nhà xưa ấy
Đi trong làng cây cối đan che
Như đi trên phố (vỉa hè)
Tới nhà quá lắm ướt vài mươi phân.
Khi trời nắng mát lồng mát lộng
Tia Mặt Trời không thủng tán cây
Trưa hè mắc võng đong đưa
Lòng ơn tiền bối thuở xưa đã trồng.
Khi chim chậu cá lồng cáo thị
Thời tung hoành như thể điểu ưng
Bốn phương in vó ngựa dồn
Thấy nhiều nơi cũng điêu tàn xác xơ.
Phần vì chiến tranh vùi mù mịt
Phần vì người không chịu trồng cây
Quanh nhà chỉ cỏ, cát trơ
Từ xa đã thấy bơ phờ xóm thôn
Đường trơ trọi nắng không bóng mát
Nắng chang chang cồn cát bụi gai
Tư duy cây thấp hơn nhà
Mới là phong thủy, mới là kingkong
Học hành kiến thức hơn ..trống lổng
Đúng quy trình vui sướng dưới trên
Cùng cười toe toét sinh môn
Bằng bia bằng nhậu chổng mông thầy bà
Thật lạ ở những nơi như thế
(Cũng có người hiểu lẽ tự nhiên
Có học hành..) cũng ngoảnh lưng
Nói không xuể được cố căn cãi chày!
Hễ cây mọc cao vầy không được
Âm u liền vây lấy ngoài trong
Phải chặt xuống dưới mái tôn
Mới mong hoạn lộ công danh phẳng bằng
Sống mà cứ ngụp trong mê tín
(Trí tuệ tùn như pín cùn* con)
Tội đời nghiệp chướng tương ai
Sa lầy trong đám rong rêu lùng nhằng
Nghe theo đứa học hành ..ngoài chợ
Thế mà không mắc cỡ mới tài
Cho mình rằng giỏi hơn ai
Hơn luôn đứa chẳng ra người chạy rông..
Vó ngựa một ngày đàng một tỏ
Nhìn cố hương cũng có khác chi
Làng ta di động ..mình cày
Bãi ngô nuôi được mấy ngày chó heo!
Ôi nản quá. tư duy mồ mả
Nhìn làng thôn mà dạ xót đau
Quê nhà tàn tạ gì đâu
Ôi dòng sông cứ thóp thoi héo nhàu.
Vì sao thế! Wow! Vì thể chế
Nước non này dâu bể can qua
Đâu đâu cũng chỉ tào lao
Bò dê vẫn đứng rống rao dưới cờ
Chỉ lo cướp, vét vơ ngân khố
Hết đi vay giặc chó.. lại vơ
Giang sơn nần nợ đầm đìa
Kệ thây lãnh thổ thuộc về ngoại bang
Ôi mạt vận non sông dòng giống
Sơn Tinh lo đánh với Thủy Tinh
Không lo đánh giặc cứu nhà
Nên Thục phán đến ..thoắt là Hùng thua
Không biết có nơi nào thế nữa
Khôi hài. thần chỉ mải đánh nhau
Đến khi giặc cướp cơ đồ
Sơn tinh lủi mất không hề ló ra
Thời hiện tại mới là ngặt nghẽo
Lũ mồm loa lươn lẹo lu loa
Xui người lương thiện xông ra
Chúng thì hưởng thụ như là vua con
Ôi đau đớn càn khôn cấn chấn
Nước non này lận đận lao lung
Lũ bầy nghiệt súc hung hăng
Hoành hành cho đến tan tành hay sao?
... ...
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN