Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1409)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1409)

Nỗi Niềm Của Em

Anh ơi! Chuyến xe đời đi trật bến
Chiếc rịch tàng, èo uột chở em đi
Giữa trưa hè chết máy, tấp vào đê
Hứng bỏng cháy, đường về ôi! hụt hẫng!

Nửa chừng xuân ôm cảnh đời lận đận
Cả bốn bề gió lộng, cuốn hồn than
Rơi chơi vơi, trống trải chốn mông mênh
Nhìn đồng cháy xác xơ giăng khắp nẻo

Ánh trăng lòng ngày xanh từng gọi réo
Dưới đêm sầu, lạnh lẽo cảnh cô đơn
Nghe dế mèn non nỉ nấc từng cơn
Buồn nhiều lắm, ôm hờn, anh có hiểu?

Còn đâu nữa vầng dương xưa trải chiếu
Thuở đầu đời ôm ấp mộng lòng say
Tuổi hồn nhiên chẳng vướng cánh heo may
Vô tư lự ngập đầy thơ với mộng!

Có ngờ đâu chim chơ bay lạc bóng
Để giờ đây khóc hận chốn mờ đen
Uống khuya tàn, ăn tiếng của nhóc nhen
Nằm cát bụi, phủ sương thay chăn đắp…

Cõi bồng bềnh hồn đôi ta đã gặp
Người chiều thu, kẻ vấp bước chân đi
Hướng trời xanh nốc cạn chén trăng thề
Lời ước nguyện đá vàng nung nấu dạ

Thế mà sao lòng em luôn buồn bã
Bởi sóng cồn, biển cả, cánh thuyền trôi
Cũng đêm về giá lạnh với sương rơi
Vẫn lặng vắng, hắt hiu, chiều lá rụng!


Nguyễn Thành Sáng


Tháng Tám Sầu Khơi

Tháng tám rồi vẫn đọt nắng hanh hao
Phượng ủ rũ thì thào bên cỏ lá
Đất sa mạc cỗi cằn khơi buồn bã
Mưa vụng về để đá sỏi cút côi

Ghế công viên đơn lẻ góc em ngồi
Gom hoài niệm bồi hồi rung lạc nhịp
Trang nhật ký thuở thời chưa viết kịp
Nay ngập ngừng có dịp mở ra xem

Bóng hình anh dõng dạc lúc dạy kèm
Kia khu phố nhá nhem đèn sánh bước
Nọ quán cóc nghịch đùa vui cá cược
Đó vỉa hè mộng ước nguyện thề duyên

Ngày tụ trường chờ đợi phút hàn huyên
Trốn chúng bạn vành khuyên nhìn lúng liếng
Từng ngõ ngách bặt im lìm lặng tiếng
Dáng khù khờ với kiếng cận thật to

Thoáng rụng rời trống ngực bỗng đắn đo
Chân đờ đẫn lần mò rê trĩu nặng
Quấn tâm khảm dậy niềm ưu lo lắng
Luống ngỡ ngàng anh chẳng nói một câu

Anh ra đi em quạnh quẽ dưới bầu
Nghe ray rứt vì đâu tình nên nỗi
Nỡ ngoảnh mặt cắt nhành bông quá vội
Chuyện chúng mình mắc lỗi phải em chăng?

Mười bốn năm trí não mãi dùng dằng
Bao phiền muộn khiến hằng đêm thao thức
Thiếu vắng anh đời như rơi xuống vực
Sầu luỵ sầu uất ức thể nào nguôi.


August 10, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm