chuyện chiêm bao (25) Tác giả: Bùi Giáng
Phi thường thánh nữ thở dài. Thần tiên thái thậm thiên thai bực mình. Đầy vơi đắm đuối tâm tình. Em xinh hơn cả thiên hình đã xinh. Dã man là cái giai nhân. Thuyền quyên mọi rợ tưởng gần tưởng xa. Em từ thiếu nữ bước... |
thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (203) Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
CHUYỆN TRÒ VUI. Vai êm! cũng cũng vai êm! Bảo là nhỏ xíu cũng đem dựa hoài. Lại còn cho kiến tình ai. Kiến cũng chút tẻo sao "nhai" được tình. Trời ơi! tôi quá bực mình! Vợ tôi cho kiến ái tình của... |
bạn là ai... Tác giả: Hang Quang Phuc
Đã làm êm dịu, khi tôi bực mình. Đã làm phân chấn khi tôi mệt mỏi. Đã nhẹ nhàng ru, lướt từng nốt nhạc. Đã làm tan biến , mọi nỗi ưu sầu. Đưa tôi vượt qua bao nỗi thăng trầm. Mỗi khi có bạn lòng... |
chảnh già Tác giả: Đinh Kim Chung
Sư bà cái lũ gọi đàn ông. Lão bực mình nên chẳng lấy chồng. Bận đứng leo đồi đau nhũn cẳng. Hôm ngồi giã gạo tức phè mông. Do hồ sạch mát thì không tắm. Bởi rẫy cằn khô lại cứ trồng. Sống vậy thèm xin đừng nhỏ dãi. Cho dù... |
chó dữ Tác giả: HẠO VŨ
Hẻm nhỏ tối thui chẳng ánh đèn. Túy ông ngất ngưởng, đắm hơi men. Sờ tới sờ lui chưa mở khóa. Cổng cao, chó dữ, chủ lèm bèm. Bực mình chồm hỗm ngồi giữa cổng. Kệ cho hắn chửi đã mấy... |
chuyện mưa gió. Tác giả: Sen Lý
Chuyện mưa gio. Lại chuyện anh thời tiết. Cứ như là trêu ngươi. Được vài ngày sạch sẽ. Hôm nay lại giở trời. Nhà cửa ướt loét nhoét. Lại phải còng cái lưng 🤣🤣🤣. Lau lau rồi quét quét. Ôi bực bội quá chừng. Thôi kệ... |
con mắt liếc ngang Tác giả: Vũ Hải Đoàn
Bực mình con mắt liếc ngang. Để tim lỗi nhịp tơ đàn run nhanh. Như tia chớp liếc trời xanh. Để mây vần vũ hóa thành mưa rơi! Chỉ là cái liếc ngang thôi. Mà mơ mộng mãi bởi đôi mắt huyền. Mắt nhìn như nụ cười duyên... |
đêm chẳng chịu đi qua Tác giả: Thế Sử
Đêm Chẳng Chịu Đi Qua. Đêm tĩnh mịch. Trong căn phòng trống hoắc. Ánh trăng vàng tiếng khóc trẻ con. Thiếu lời ru của mẹ. Trằn trọc-hoay hoay-trở mình. Đêm vẫn lặng thinh. Bực mình tiếng kêu ọp ẹp của chiếc giường... |
giận dữ Tác giả: Xóm Đồng
GIẬN DỮ. Rừng xanh hoang dã. Của chúng ta. Xưa thong thả rong chơi. Rừng bị trói buột. Bởi nhóm người. Muốn ngắm phải trả giá hời mới được. Bất công. Đất cát là của chung. Giờ "xã hội hoá" cắt nghĩa bần cùng. Rơi vào... |
giận trời?... Tác giả: Lữ Kiêu Phong
GIẬN TRỜI ? ... Hôm rồi. Buồn quá đếm mưa. Hôm nay mưa. Lắm chẳng ưa chút nào. Tháng này. Trời nổi hứng cao. Nước đâu lắm. Thế thét gào suốt thôi. Bực mình. Gọi điện... |