một lúc nào đó Tác giả: Nguyên Hữu
MỘT LÚC NÀO ĐÓ. (Tam bát cửu). Khi cô độc. Ta thường hay lặng khóc một mình. Ta khao khát có một bờ vai nương tựa…. Khi cô đơn. Ta ước muốn một cái ôm thật chặt. Người ôm lấy ta để ta biết được yêu…. Khi tủi thân. Ta... |
mưa bưồn ngày em vu quy Tác giả: Đặng Triết Phong
Dõi mắt nhìn theo tận cuối trời
Mưa buồn hạt mỏng ngậm ngùi rơi
Xa xa một cánh cò cô độc
Lặng lẽ bay về cánh tả tơi |
nhà thơ thanh tâm tuyền Tác giả: Trần Minh Hiền
NHÀ THƠ THANH TÂM TUYỀN. Thanh Tâm Tuyền Sáng Tạo thơ ca. "Khuôn mặt " "Dọc đường" bước thật xa (1). "Thơ ở đâu xa" vùng kẻ lạ (2). "(Tôi) không còn cô độc" cõi người ta. Làm thơ xuất thế còn vang vọng. Chấp bút vì đời mãi... |
phận đàn bà 41. Tác giả: Việt Phúc
( Cô Độc Mình ). Buồn ơi ? Chốn giữa canh dài. Nửa đời cô độc miệt mài nhớ thương. Chị nay phận gái dặm trường. Duyên chồng phụ bạc ngẫm tường xót xa. Tàn khuya ngấn lệ nhạt nhòa. Mơ màng giấc ngủ vỡ òa mộng tan. Tình... |
thế thợi Tác giả: Nguyên Hữu
THẾ THỜI. Đêm rơi trong nỗi lòng người. Ai rơi châu-ngọc hết thời xót xa. Phù du sao vẫn nở hoa. Trái ngang sao vẫn tặng quà nhớ thương. Ba lô lặng lẽ phong sương. Lang thang, cô độc con đường mới đi. Đêm dầy bận dải... |
tìm quên trái tim đau Tác giả: Phạm Thanh Hà
TÌM QUÊN TRÁI TIM ĐAU. Thơ: Phạm Thanh Hà. Thiên đường nào vừa khép lại trong anh. Trái tim nhỏ thêm một lần quặn thắt. Tình yêu kia bao lâu nay giữ chặt. Sao bây giờ vội chắp cánh vụt bay? Giữa... |
trên mép vách núi Tác giả: Vũ Tuấn
Trên mép vách núi. Làn gió mang. Âm thanh nhẹ. Thì thầm vang. Vọng bên tai. Là tiếng gió hiu hiu trên bầu trời đầy xám. Hay sóng biển đập sâu vào vách đá cào xé. Mờ mờ xa. Hình bóng của sự phồn hoa, tráng lệ. Ta ngồi... |
48 nhớ về em Tác giả: Bùi Thành Công
VÔ ĐỀ. -. Cám ơn anh đã một thời yêu em. Dù giờ này người không bên em nữa. Vết thương lòng ! ai là người sẽ chữa. Em sợ rồi khi nhắc đến thương yêu. -. Chỉ mình em lẻ bóng dưới nắng chiều. Đời cô độc ,điều chẳng ai mong... |
điên dại Tác giả: HẠO VŨ
Điên Dại. **. Chỉ còn lại nỗi buồn kia vô tận? Nỗi đau vùi trong nước mắt phai mau! Ta hoang mang giữa muôn màu cuộc sống. Cuộc đời qua để lại vết thương sâu! Con đường đi biết bao nỗi u... |
đừng trở lại Tác giả: Trần Trung Đạo
Anh ra đi Sài Gòn xưa đã chết. Cây me già cô độc đứng nghe mưa. Ðừng trở lại chẳng còn gì nữa hết. Em đã tàn hương sắc của năm xưa. Anh ra đi phố phường xưa đổi khác. Ngọn đèn xanh le lói bóng ga chiều. Những kỷ niệm... |