bất tiện
Anh vui vẻ nhường ghế mình, đứng dậy
- Mời chị ngồi vào ghế của tôi đây!
Chị về đâu? Chân lại tật thế này.
Sao không sớm mua vé ngồi cho khỏe!?
Mắt ưu tư chị thở dài lặng lẽ…
- Dạ tôi nghèo nên… cũng ngại… con lo!
Đường xa xôi lại qua bắc, sang đò
Thân tàn tật, thôi… thế này chú ạ!
…
Xe đến bến, buổi chiều thu yên ả
Cùng vợ mình chân rảo bước trên đê
Vợ xót chồng phải đứng suốt đường về
Cứ ca cẩm – Cớ chi mà tốt vậy?
Mình trả tiền mua vé ngồi ra đấy
Lại gồng mình đứng ngót cả ngày dài!
Anh hiền hòa tay nắm chặt bàn tay
Cười âu yếm:
- Em à, sao khó thế!
Người tàn tật bước đi còn chẳng dễ
Bất tiện cả đời… Mình chỉ tí, có sao em!
--------
PHT
(Ảnh mạng)