trầm mặc mênh mang
Trầm Mặc Mênh Mang
Nhớ thuở nào bốn bề đầy u ám
Tiến lạnh lùng chầm chậm sát bên ta
Cơm áo gạo đang oằn nặng cảnh nhà
Phần thu nhập trên đà lăn tuột dốc...
Đã từ lâu khô cằn hai khoé mắt
Lực đôi tay cũng móc đến cạn cùng
Chỉ còn nung, ấp ủ tận đáy lòng
Niềm thiết thạch quyết không chùn ngã xuống
Thế mà nay không gian mờ mịt hướng
Trăm héo vàng lởn vởn rụng quanh đây
Duỗi gót đi, ngước mặt, ngập hàng mây
Từng cụm xám rải dài về hun hút
Bờ ráng tắt gió thoảng đưa cành trúc
Khúc nỉ non rả rích dưới bụi mờ
Kẻ âm thầm, quạnh quẽ bước chơ vơ
Nỗi lo lắng, từng giờ đeo canh cánh!
Cố nhướng xem có còn đâu vạt nắng
Thả lối mòn lẳng lặng đón người đi
Nhưng khắp phía vẫn chẳng thấy chút gì
Ngoài mỏm đất rù rì con dế nhũi
Ngày lại ngày thu hình, chân lầm lũi
Ráng lần mò ra khỏi nẻo lâm sơn
Xa thú dữ, bóng ma quỷ chập chờn
Tới quang đãng, thì hoàng hôn vừa điểm...
Giờ trầm mặc, ta ngồi nhìn ngọn nến
Lửa phập phồng rù quến cánh thiêu thân
Giống hay chăng cuộc sống cõi phù vân
Ai khoảng cách thật gần sanh với tử?
29/8/2019
Nguyễn Thành Sáng