Poem logo
Poem logo

những mùa xuân qua - 2.

Tác giả: Bảo Giang
Những mùa xuân qua -(2)



Xuân Lộc - Khai Phá,

Từ Xuân Lộc, rừng cao ôm gối mộng
Đến Long Xuyên, ta dựng một trời thơ.
Đường xa, trời lạ, cỏ hoa cũng lạ.
Vững bước bên ta có Thống, Phu, Hiền.
Về Sài gòn nhập đoàn làm sỹ tử,
Quyết một phen cho trời đất lưu danh
Nhửng ngổ ngáo: Hải, Hùng, Tiến, Nghiệp,
Định, Thể, Nhâm, Quỳnh, Triết, Tuyên, Lương
Thiêm, Thu, Tước, Lịch… đọ găng Cái Sắn,
Những Long, Huyên, Điểm, Thắng, Tùng, Tân
Hoà, Trung, Chỉnh, Hưng, Khoa, Chánh, Kiệt*…
Hơn trăm trẻ họp thành lớp Khai Phá.
Chí những toan lên đỉnh bắc an dân,
Hoặc về phương nam truyền rao chân lý.
Mở cổng trời cho người hết thương đau.
Có ai ngờ trường tan theo vận nước,
Sách đèn chưa dứt, lớp học vội tan…


Tuổi mười một, ta rời Xuân Lộc,
Đến Long Xuyên mới được mấy năm,
Đường tu vụng, nợ trần không dứt.
Nào có phải ta phạm lỗi lầm.
Có chăng tuổi trẻ nhiều mộng ước,
Với tay cao nên chuốc lấy phần!
Xe rời bến ta về quê cũ,
Đeo trên lưng đôi chữ trời ban.
Vẫy tay chào Long Xuyên đất lạ,
Tan vỡ mộng, đứt cả ruột gan.

Từ Vàm Cống qua đò Mỹ Thuận,
Ta như kẻ lạc giữa cõi trần.
Khung trời rộng, bước đi chẳng tới.
Đường quay về nghe mỏi đôi chân.
Nhìn lên cao, lệ rơi thánh thót,
Trời chẳng mưa, nước đổ trên ngàn!
Gượng đôi chân, tuổi thơ bước tới.
Đem khát vọng đánh đổi thời gian.
Đường còn dài, ngày mai còn nắng,
Ta vươn vai đứng dậy lập thân.


Tuổi mười tám ta vào trường luật,
Bốn năm sau gặp lũ bất nhân.
Đầu đường xó chợ kêu giải phóng.
Phá làng, đốt xóm bảo trị an.
Gây chiến tranh chia nam xẻ bắc,
Mở đấu tố tán tận lương tâm.
Cảnh nhà tù mọc lên như nấm,
Bắc chí nam rặt chuyện thù hằn
Ở thôn quê, máu loang đồng ruộng
Nhờ Việt cộng, cả nước điêu tàn
Ta bỏ trường, người xa phố cũ.
Đôi tay nào đếm đủ tháng năm?


Ta gặp em trong ngày nắng hạ,
Vừa tập yêu là mất miền nam.
Chiếc áo dài mặc ngày “ giải… phóng”
Như cánh én lạc bóng mùa xuân.
Đường nam bắc phủ toàn mũ cối
Lũ dép râu làm đất khô cằn.
Em lại mơ một trời đất mới,
Để ta chung sống mãi ngàn năm
Đường dẫu dài ta đi mãi mãi
Đi suốt đời chẳng mỏi đôi chân. (chơn)
Rồi lũ con sống trên đất mẹ
Lên rừng xuống bể kiếm thức ăn
Dậy cho con chữ nhân chữ nghĩa.
Đứng giữa trời phải vững đôi chân.
Nếu gặp thời loạn ly bão lửa,
Dạy chúng làm người giữa ba quân…

Sang bấy bẩy, ta vào địa ngục
Chốn lao tù chẳng có tháng năm
Đời làm quan trong tù rất lạ,
Dép râu, nón cối đón ân cần.
Mỗi sáng bưng hầu chai nước lạnh
Xế chiều, chén cơm độn, vinh thân!
Mỗi tuần một lần ra tắm nắng.
Tắm cho con ghẻ chết trên chân.
Còn ta, đếm mùa theo hướng gió,
Tháng hết năm tàn rồi cũng xuân...

Ta lại đi giữa trời vươn nắng
Sau chuyến dừng chân mất mấy năm
Đường tổ quốc lại thênh thang mở,
Ta đi trong hơi thở Việt Nam
Ta ôm lấy trời mới, đất mới,
Dâu bể này chẳng có bao lăm.
Ta thấy quê hương ta rất đẹp,
Tội dân mình thiếu cả miếng ăn
Phần cán cộng đua tranh gian dối,
Bán nước hại dân bảo trị an.
Thế mới hay Cộng* đầy thú tính,
Phần con người nghĩa nặng tình thâm.

Ta ra đi giữa cơn sóng bạc,
Kẻ vì nước há chịu cầu an.
Ngày năm tư xuống tàu há mõm,
Tám mốt, một mình vượt biển nam.
Biệt quê hương, xa người yêu dấu,
Giữa biển rộng ai gởi lời thăm.
Thuyền rẽ sóng, như thuyền không bến
Cảnh xa quê như một vết chàm!

Ta vẫn sống bằng dòng máu Việt,
Hẹn một ngày chẳng phải về thăm.
Nhưng cho ngày nước non Độc Lập
Đưa nhau về mở cuộc canh tân.
Ta về giữa Thăng Long lộng gío,
Dầu tóc bạc hay bóng tà huân.
Ta về với bài thơ Tình Nước,
Lời thơ đẹp hơn cả châu trân.
Ta lại về Thái Bình, Xuân Lộc,
Nơi cách biệt đã mấy mươi năm.
Về Sài Gòn ta thăm trường cũ.
Gặp bạn bè tri kỷ đồng cân.
Lưng bầu rượu, trời nghiêng đất lệch.
Gánh giang san sẽ trả nợ dần.


Ba mươi năm đi trên đất lạ,
Thấy nước người đã lắm canh tân.
Sáu mươi năm hai lần cách biệt,
Ngoảnh về Nam mất cả Song Thân.
Nước mắt trào trên trang giấy cũ.
Ước hẹn nào trả lại tháng năm?
Ta còn đây, những đôi mắt sáng
Đã làm người sống giữa thế gian
Xá chi cuộc xoay vần tóc bạc,
Giang sơn còn, còn vững bước chân.
Đường Nam Bắc rồi hoa lại nở,
Đón nhau về mái ấm Việt Nam.
Nhìn trẻ thơ ngày mai lớn dậy,
Bức tranh Hồ cẩu, có bao lăm!

Bảo Giang
1-5-1989

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm