người buồn cảnh có vui đâu
Trời vần vũ mây mù loang xám xịt
Mưa thét gào gió rít quặn từng cơn
Tí tách rơi như đuổi bắt dỗi hờn
Thoáng đọng lại nghe mơn man giá buốt
Trong tâm khảm tưởng chừng ai trói buộc
Quyện vào hồn chạnh bước giữa phố quen
Bỗng xa xa lấp lánh những ánh đèn
Chợt cảm thấy nhóm nhen sầu cô quạnh
Hoàng hôn rũ càng lẻ loi trống quánh
Vẫn riêng mình chạm cảnh sắc thờ ơ
Cũng lối xưa sao nhạt nhẽo hững hờ
Thầm đơn độc trọi trơ hoài bám víu
Ai đó hỡi ! Có bao giờ anh hiểu
Sẻ san cùng gánh chịu bớt phiền lo
Hay chỉ em ôm trọn mối tơ vò
Đành câm lặng mặc trò đời xô đẩy.
3/9/2019