thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1516)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1516)
Nửa Vần Thơ
Ngày xưa đó, anh mới tập làm thơ
Niềm rung cảm từng giờ gieo trên trắng
Bởi vụng dại văn từ đành hụt hẫng
Tiếng của lòng vương vấn nhịp yêu đương!
Những chiều tà thao thức, ngắm mây sương
Nhìn dãy xám trên đường bay diệu vợi
Lòng dặn lòng, gần nhau anh sẽ nói
Với em rằng, em hỡi! Có hay chăng?
Tại vì sao anh cứ mãi bâng khuâng
Và luôn nhớ sau lần ta gặp gỡ
Hồn lâng lâng trên đầu cây ngọn cỏ
Muốn ảnh hình ai đó được gần bên
Nhưng áng xám che phủ mảnh trăng lên
Để một cõi thang thênh chìm nhạt ánh
Anh yếu đuối, ngại ngần bên sông lạnh
Đành đứng nhìn canh cánh, nhịp đong đưa
Rồi tất cả chỉ biết trút vào thơ
Mà thơ thì thẫn thờ theo cảm xúc
Anh chập chững trong tiếng đàn điệp khúc
Nên khảy hoài chẳng chút điệu thanh trong!
Em nép mình bên thềm vắng chờ mong
Còn anh nghẹn trên dòng con nước chảy
Cố vươn chèo về đến nơi bến ấy
Nhưng bơi hoài chỉ thấy mịt mờ xa
Lời không hay đành khép bản tình ca
Và chẳng muốn ngân nga niềm héo hắt
Anh yêu em, tình yêu ngàn chất ngất
Đâu cam lòng gởi nhạt tặng trăng sao…
Để giờ đây ôm lấy vạn sầu đau
Trải bút tiếp cho tròn… câu dang dỡ
Bởi mỏi mòn trông trăng chìm cuối phố
Em có chồng, trả đó… nửa vần thơ!
14/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
Nửa Trang Nhật Ký
Tuổi đến trường có thấu hiểu gì đâu
Tà áo trắng, khuôn bầu, duyên lúng liếng
Tánh nhí nhảnh hồn nhiên cười luôn miệng
Lại ngoan ngầm nổi tiếng lớp C ê - Ba
Anh lân la giả bộ đợi sân nhà
Hoặc thức sớm ngâm nga ngoài khung sổ
Hay kiếm cớ gạo bài hồi thố lộ
Chuyện biển trời, cuối phố, dãy thông xanh
Anh tập tành viết nhật ký, vẽ tranh
Tô má thắm, cong vành môi nũng nịu
Buồn nét ngọc vợi vời đang bám víu
Lọn suối bồng tợ níu bước chân Ai
Anh ngu ngơ nhặt nhạnh phượng khô đài
Nhét ngăn tủ khi khai mùa niên học
Bảo lộng lẫy nếu cài lên mái tóc
Em hững hờ bỏ góc chẳng màng xem
Thời gian trôi Mẹ gởi gắm dạy kèm
Anh hí hửng, em lèm bèm cả buổi
Rồi năn nỉ gọi cưng bằng tiểu muội
Sẽ có quà, đủ đuổi điểm môn văn
Em dửng dưng thái độ cáu cộc cằn
Lắm ngỗ ngược khó khăn từng chi tiết
Anh gần gũi vỗ về han hỏi miết
Nào ngại ngùng thua thiệt vẫn cam tâm
Một ngày kia thế giới bỗng lặng thầm
Vắng lảnh lót, trầm ngâm hòn sỏi đá
Chợt vương cảm nỗi niềm buông rỉ rả
Phủ cõi lòng lã chã quạnh gối đêm
Bóng dáng anh không đứng ngưỡng cửa thềm
Giọng dõng dạc ngọt mềm ru êm ái
Giờ sương khói tan vào miền hoang dại
Để mỗi chiều trống trải chiếm hồn đơn
Ôm trong tay cuốn nhật ký bạc sờn
Những dòng chữ chờn vờn xoay tinh tú
Yêu dấu hỡi! Vầng trăng hoài ấp ủ
Ngóng mây về ươm nụ trổ vườn hoa.
September 29, 2019
Tam Muội