Poem logo
Poem logo

mùa ngô cũ

Tác giả: Trần Dạ Từ
Đuổi bắt trên đồi cao
Trời mưa dầm gío rét
hai đứa níu kéo nhau
Té lăn cù tưởng chết

Tỉnh dậy dưới chân đồi
Ruộng ngô ai ngào ngạt
Chạy khắp ruộng tìm coi
Nào ngờ em trốn mất

Tháng Ba ngô kết trái
Một mình ta giận thay
Bắt đền ruộng ngô đấy
Bẻ về cho biết tay

Ôm về em bó ngô
Hai đứa cười khúc khích
Đêm nay ta nhóm lửa
Nướng ngô vui bằng thích

Những trái ngô đầu mùa
Cười ròn trên bếp lửa
Ngoài xa trời gió mưa
Ai dại gì thương nhớ

Hạt ngô thơm mùi sữa
nở đều như răng em
Ta ghe môi cắn vỡ
Ăn mãi chưa đã thèm

Ngô chín vàng đêm đêm
Giục lòng ta cháy đỏ
Gío mưa gieo ngoài thềm
Giật mình biết đâu đó

Lời muốn nói yêu em
Như than hồng trong miệng
Nhai dập nghìn hạt mềm
Vẫn cất không thành tiếng

Muốn nương nhờ vai em
Hai bàn tay bão dậy
Vật vã trăm nghìn phen
Vẫn dằn lòng mai vậy

Mai rồi mai lần lữa
Thoáng chốc mười mấy năm
Bao nhiêu mùa ngô vàng
Bấy nhiêu muà nhung nhớ

Hôm nay qua đồi xưa
Trợt chân bàng hoàng mãi
Ôi ngày thơ tình thơ
Mất về đâu tuổi dại

Tháng Ba ngô kết trái
Một mình ta buồn thay
Ruộng ngô vàng vẫn đấy
Nhưng bẻ về với ai

Về với ai giờ nữa
Một mình ta ngẩn ngơ
Nghe hạt ngô đầu mùa
Vỡ trong răng nức nở

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm