thấy người ca kỹ nhớ phận nàng sư sư
Thu sang, bóng ngả chiều tà
Trăng nhô đỉnh núi, mây là là bay
Kiếp cầm ca có ai hay
Quay đầu không lối,buồn lây ngập tràn
Buồn vương trên mắt giai nhân
Làm vui dặm khách, vạn phần xót xa
Sống nơi tú lệ phồn hoa
Tâm thì đắng chát, biết nhà nơi đâu
Nhìn xem nước chảy qua cầu
Xa trông bóng liễu, dập vùi trái ngang
Lệ đôi con mắt thành hàng
Phận làm ca kĩ, biết ngày nào thôi
Có ai ngồi hát lưng đồi
Nàng sư sư ấy, bao người mê say
Trải qua sóng gió đọa đày
Vượt qua cay đắng, bùi ngùi thở than
Than cho một kiếp mây ngàn
Trôi về đâu đó, điêu tàn đợi xuân
Thế rồi đến một phu quân
Đế vương yên vị,Huy Tông yêu nàng.