bài ảo vọng thứ hai
Tự nhiên xuân thở động nhành mai
Tự nhiên em bước xuống trang đài
Tự nhiên mây nhớ, xôn xao nhớ
Rụng xuống hồn ai giấc thiên thai...
Tôi đến sớm, bù lần hẹn trễ
Mây phủ vai người, tóc thả rơi
Nắng buổi chiều mơn man phố thị
Nắng đời mình... lạnh quá em ơi!
"Con thuyền nhỏ" chờ ai đỗ bến
Sao chẳng chờ thêm một quãng đời
Sao em không đến lần tôi đến
Không giữ cho nhau một chỗ ngồi.
Tôi trót viết bài thơ Ảo Vọng
Trót vô tình ước đoán tiên tri
Hòn cuội rơi, mặt hồ khuấy động
Những vòng dầu cháy bỏng cuồng si.
Làm sao em có thể thương tôi
Khi nụ yêu xưa, nụ đầu đời
Em đã trao đi, trao tất cả
Cho một người (không phải là tôi)!
Tôi đến sớm bù lần hẹn trễ
Đợi em, hay đợi một niềm đau
Dù sớm nữa, mười lần hơn thế
Chẳng bù được khúc trễ đời nhau.
Tôi viết thêm vầng thơ Ảo Vọng
Lỡ chuyến tình em, muộn mất rồi
Nên cuối cùng tôi đành vỡ mộng
Và cuối cùng... tôi sẽ giết tôi!