lạnh lùng
Lạnh lùng đi khi ta còn có thể
Rồi một ngày ta không dễ gặp nhau
Đừng hỏi sao cuộc đời ta như thế
Bởi tim người đã không dễ lung lay
Người cứ say bao duyên tình bên đó
Tôi bên này chờ trăng tỏ ngày sau
Bóng dáng ai xin gửi giắc chim bao
Mong trăng sao đem bóng người đi mất
Tên của người lâu rồi không muốn nhất
Mà sao tim cứ mãi khắc tên ai
Mãi ngu ngơ như một kẻ men say
Muốn quên đi nhưng lòng hoài thấp thoảng
Người lạnh lùng lệ sầu tôi nuốt trọn
Nghe trong tim như thấp thoảng cơn đau
Ngồi một mình lặng lẽ ngắm mây cao
Mong trăng sao cuốn lệ sầu theo gió
Ngọn lửa hồng trong tình tôi không tỏ
Bởi cuộc đời tôi chẳng có tương lai
Nên trao người người đành bỏ qua tay
Quay lưng đi tìm lâu đài ai khác
Người lạnh lùng cổi lòng tôi tan nát
Chiều hoàng hôn nghe dào dạt cơn say
Tìm quán khuya một mình chuốc men cay
Cho quên đi những mộng dài mơ ước
Giữ phố buồn một mình tôi điếm bước
Trong tâm tư như điếm ngược thời gian
Hình bóng nào tôi lầm lỡ trót mang
Để giờ đây tôi lỡ làng duyên kiếp
Nhớ về người nghẹn ngào tôi bước tiếp
Bởi duyên nồng tôi chẳng kịp trao ai
Nỗi lòng buồn đành ngậm đắng nuốt cay
Mong tương lai sẽ có ngày vui vẻ
Trên đường tình vội vàng tôi lỡ té
Mong một ngày sẽ có kẻ đỡ lên
Để cho lòng không còn nhớ cái tên
Mà bao năm tim hồng tôi đã khắc
Dây tơ hồng ông trời đã sắp đặt
Sắp cho tôi ôm chắc ngất đau thương
Một bóng hình với ngần nỗi sầu vương
Vì đôi ta không cùng đường chung bước .......