chiều nồng
Chiều nâng ánh mặt trời buồn
Gió say
Gió gọi
Gió lùa
Vương tơ
Que quắt ánh dương
Lơ thơ lá cỏ
Phất phơ cõi lòng
Xa trông núi đọi
Lưng tròng
Áng mây ngắc ngoải
Giữa trời
Lênh đênh
Lỡ quên một mối nợ trần
Người đâu
Người ở
Người vui
Phương nào?
Tiếng chiều thổn thức
Lao xao
Bên thềm
gõ tiếng
Một trời
Thu xưa.
thơ con cóc!!!!