gió đưa mây
Gió Đưa Mây
Mây nè! Nhè nhẹ Ta dìu Nàng
Lững thững thênh thang, cõi lộng ngàn
Ngoạn thuỷ du sơn, vào tít tận
Hỏi nầy! Nàng có thích hay chăng?
Để thấy, để nghe, để cảm nhiều
Phôi pha những lúc chạnh đăm chiêu
Buồn thương thân phận đời gom tụ
Theo bóng thời gian, sớm rụng chiều
Cho một mai kia khi rã rời
Thoắt hồn đến tận nẻo xa xôi
Sẽ thôi, không nữa hoài tư lự
Say giấc cung mơ với nụ cười...
Chàng ơi! Cánh gió của trùng dương
Chàng nói, Thiếp đây đã tỏ tường
Dẫu lấp lánh ngàn treo cỏ lá
Cũng rồi rỉ rả giọt sương buông
Cát bụi nằm phơi hút cạn chìm
Dưới vầng ló rạng, ánh hồng xuyên
Phút giây kết đọng giờ cam chịu
Chầm chậm loang tan, dứt nỗi niềm
Đôi ta thân xác chẳng như nhau
Kẻ biến hình bay, kẻ lửng bầu
Nhưng lại giống phần xuôi định mệnh
Phù vân khoảnh khắc khuất về đâu...
Vậy thì mãi mãi kể từ đây
Bát ngát mênh mông chuỗi tháng ngày
Sát cánh cận kề yêu dấu hỡi!
Du dương êm ả Gió đưa Mây...
20/10/2019
Nguyễn Thành Sáng