gió đưa
Gió đưa lay bụi hoa nhài
Thương tình chưa thắm đã bay theo đời
Thương ta còn mãi chơi vơi
Ngu ngơ khờ dại nghẹn lời xót xa
Ngồi gom mảnh vụn ngọc ngà
Ghép thành hy vọng nguy nga đáy lòng
Phân vân gạn đục lắng trong
Giữ ân tình để say trong mộng lành
Gió lay hạnh phúc mong manh
Gắng lòng trân trọng xây thành, giữ tâm
Một giây hay tận trăm năm
Chính là ơn phước trăng rằm sáng soi
Để khi trăng lại khuyết rồi
Dặn lòng ta xoá bồi hồi vấn vương
Trăm năm bao cuộc đoạn trường
Vững tin, gió bão, vô thường, đành thôi.