tưởng thấy đâu đây chỗ mẹ nằm
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
Con chưa về nước - mẹ về đất. Chảy bao nhiêu suối lệ cho vừa. Không đủ thành sông tan ở biển. Sánh gì ơn mẹ những ngày thơ. Mẹ về với đất - con ngoài nước. Nước vời xa sao đất kề gần. Chợt trông lại thôi người đi khuất. Ôi...
|
yêu dấu
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
Anh hiểu lòng em khi mỗi sáng. Nghe giọt cà-phê nhỏ đậm đà. Anh ngó mơ hồ mây lãng đãng. Thấy êm đềm trải suốt trời xa. Anh nhận ra đời khi mở cửa. Gió lên hắt bụi mắt cay mù. Xe qua khói mịt che hơi thở. Nhắc nhớ anh...
|
vô tự
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
đọc trên tờ giấy không ra chữ
thấy một niềm thanh thản cõi người
gió đi trên những hàng cây ngủ
không vướng bàn chân bãi cỏ đời.
|
tháng tư ở bắc cần thơ
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
Qua bắc chiều tàn sông chảy xiết. Nước cuộn về đâu buổi rút quân. Lòng ta xám đục theo ngày hết. Không chắc rồi mai mây sẽ tan. Cởi nón sắt ra còn thấy nặng. Đầu đội trời hay đội tử sinh? Dưới chân nước xiết đang...
|
thực
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
thiền-giả sớm mai lên ngọn núi
nhập đất trời, tâm sự hư-vô
thiền-giả ban trưa trườn xuống núi
miếng lót lòng đã hóa hư-vô.
|
nhớ ra
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
trăng tuyệt vọng đêm nào giữa biển
bơi cạnh thuyền khẩn khoản van xin
có chàng thi-sĩ đang say sóng
muốn vớt trăng lên, ngại chết chìm.
|
tỉnh
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
một bầu thơ phú, thêm bầu rượu
khi ra thơ nói chuyện trên trời
khi cạn rượu đi tìm dưới đất
thấy trần-gian cũng đủ đề tài.
|
tại tâm
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
tọa trước tòa sen ở cửa thiền
gõ mõ đều theo nhịp tụng kinh
nhà sư cúi lạy mười phương Phật
thấy Phật trong lòng những chúng sinh.
|
cha còn nghe tiếng thở dài con
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
Tám năm mất mẹ - buồn chưa dứt. Hồn còn đau xé vết thương sâu. Nhìn di ảnh nến soi vàng vọt. Giọt lệ nhiều khi ứa bất ngờ. Bỗng vỡ òa ra thành tiếng nấc. Hồn sớm nay thêm vết chia lìa. Trời trở xám màu mây tang tóc...
|
âm vực
Tác giả:
Nguyên Nghĩa
(đặc biệt tặng CVÐH)
kẻ ở đầu kia hét toáng lên
người góc này cười nụ thản nhiên
chính giữa cây đàn dây đứt phựt
khảy không ra âm vực trung bình.
|