miền ký ức
dấu son môi
năm nào?
anh xóa nhòa ký ức
em mặn nồng
anh tròng trành trong biển biếc cô đơn
tìm lại dáng hình em trong năm tháng xa xôi
anh bồi hồi nhớ lại cái ngày anh cùng em thắm đượm
những chiều đông anh cõng em trên con đường trụi lá
Những ngày xuân ôm ấp,má lúm em ngây ngất
nụ cười rạng rỡ nắng ban mai
cái ngày mưa em giận hờn,anh cõng em
mưa như trút
11 giờ đêm
đường vũ trọng phụng không người
mùa thu
lá rụng
buồn chơi vơi
có em, anh vẫn buồn/
anh thở dài
em gối đầu vai anh
em hỏi sao anh cứ thở dài mãi vậy
anh nói rằng:
đời nhạt nhẽo
trên đời này, thứ có ý nghĩa nhất là em
không thứ gì ngoài em khiến cho anh vui vẻ
tới bây giờ
e một nơi
anh một hướng
lại trở về quá khứ
nhìn dáng hình em giữ lại trong ký ức
qua face
anh thấy mình thời trẻ
dạo rực!
giờ đâu còn
vẫn con đường đó
năm nào
giờ
vắng ngắt
không em
không dáng hình
không hơi thở quen thuộc
anh như kẻ lang thang
chơi vơi không bến đỗ
vô định
muốn chết đi
lại buồn nghiêng ngả
không chết được
tội tình
bại não
kéo hơi tàn trong ký ức dần qua
.............................