đêm dài (dạ trường)
Đêm trằn trọc, nhớ người thương
Thế gian ai hiểu lệ vương vương sầu
Người đã đi, giờ còn đâu
Một mình nơi đó tình sâu chưa nhòa
Tình từng nở, như cành hoa
Nhưng giờ đã héo, lời ca cũng tàn
Ngồi đau xót, giọng như khàn
Ta cầm kỉ vật áo choàng người xưa
Nhớ hôm đó, người đã đưa
Lòng giờ đã đứt nhưng mưa chưa ngừng
Lời câu hứa, người cũng từng
Nhưng khi người bước có dừng lại không?
Giờ mình chờ, giờ mình trông
Dù cho phong gió trong lòng chả thay