lạc rơi nỗi nhớ
      
      
      
      
        Mùa thu đi, kỷ niệm xưa khép lại
Giữ bên mình một chút nắng vàng hanh
Chiếc lá thu vẫn ngơ ngác trên cành
Sao chưa rụng hay chờ mùa đông tới?
Những áng mây chiều cuối thu vời vợi
Bâng khuâng nơi chân trời cũ mênh mang 
Đông hãy chờ đừng vội vã bước sang 
Kẻo nỗi nhớ rớt vào miền giá lạnh 
Phố vẫn đông mà nghe lòng hiu quạnh 
Thu đi rồi để chiếc lá buồn lay 
Bước chân khua bên lối cũ tháng ngày 
Em có về kịp đón mùa thu nữa? 
Chiếc lá vàng đã lạc rơi nỗi nhớ
Câu thơ giờ còn ướt đẫm dấu than 
Hồn say mèm trong chiều vắng đi hoang 
Thu không chờ mà cuốn trôi vội vã 
Thoáng rùng mình khi va vào ngọn gió 
Phố trở mình khoác chiếc áo mùa đông
Em bây giờ có thấy giá rét không
Đợi anh về dệt đan thêm màu nắng!