buồn mênh mang
Buồn Mênh Mang
Trời se lạnh, tấc lòng ta cũng lạnh
Lạnh nỗi niềm trống vắng, nhớ thương xưa
Muôn kỷ niệm đậm đà thời dĩ vãng
Không gian mờ, bảng lảng, chập chờn đưa...
Ngọn vi vút, phất phơ bờ mái tóc
Tóc chàng trai quành dọc kiểu lưỡi mèo
Dẫu con của nhà nghèo, nhiều lăn lóc
Nhưng tim tình đầy hộc chứa chan yêu
Chiều xong việc Ninh Kiều êm ả ấy
Chim non ngồi nhẹ khảy khúc đàn mơ
Có những lúc thẫn thờ treo nước chảy
Và bao lần cảm khái nắn vần thơ
Thơ con cóc i tờ gì cũng được
Miễn lâng lâng giây phút khoả khuây sầu
Hình tráng sĩ vó câu say giục giã
Ao ước nầy, nhưng có thể tìm đâu?
Bỗng bất chợt mưa rào rơi nặng hạt
Ngập ngụa tràn, mặt đất phả lênh bênh
Gót chân nai phập phềnh trên đẫm ướt
Nẻo lún lầy tự nó cố dần lên
Từ vầng trăng bồng bềnh nhô đỉnh núi
Đến canh dài rười rượi bóng trăng thu
Ngàn hứng chịu vụt vù cơn gió thổi
Đẩy mây mù diệu vợi tận xa lơ...
Để lóng lánh lững lờ loang ánh toả
Thắt thẻo nhìn lối ngõ trải đìu hiu
Khuya chầm chậm, liêu xiêu hồn trăn trở
Mênh mang buồn một thuở cõi phiêu diêu.
13/11/2019
Nguyễn Thành Sáng