thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1634)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1634)
Anh Thấy
Anh thấy Hồn Lang trong mắt em
Nhẹ nhàng bước xuống dưới sương đêm
Vòng tay ôm chặt hình yêu dấu
Vuốt suối bồng mây tặng nỗi niềm
Nhung huyền sâu thẳm treo rười rượi
Chàng ấy nghiêng nghiêng cuối thật gần
Nhẹ đặt nồng nàn lên mọng thắm
Chạnh buồn bởi nụ chỉ mờ tan...
Anh thấy hình em giữa mắt anh
Ngậm ngùi đứng đó khoé rưng rưng
Bờ môi nhấp nháy gì khe khẽ
Thỉnh thoảng khăn xoa chấm lệ hàng
Đôi ánh hồ thu màu ảm đạm
Dịu dàng, tha thiết ngắm người thương
Chiếc đàn nằm sẵn trên thon ngọc
Bấm phím so dây, khảy đoạn trường...
Anh thấy anh ngồi, ngước bóng trăng
Trăng đang lơ lửng đỉnh khung tầng
Trên cao lấp lánh ngàn tinh tú
Cả khối mênh mông toả sáng ngần
Bất chợt từ đâu xám kéo về
Hàng hàng lớp lớp trải lê thê
Rồi muôn tia chớp kèm giông mạnh
Gió rít từng cơn dậy tứ bề...
Anh thấy! Thấy hoài ba ảnh ấy
Và thường nghe vẳng những lời kêu
Âm vang não nuột bầu thăm thẳm
Mỗi độ hoàng hôn, thả bước chiều...
20/11/2019
Nguyễn Thành Sáng
Em Cảm...
Em cảm Hồn Nương đứng cạnh anh
Xoã làn óng mượt dưới trăng thanh
Dáng xinh thuỳ mị đưa tay quạt
Rồi cất tiếng ru dỗ mộng lành
Ngân vang nốt nhạc trỗi vào đêm
Khi vút tầng không, lúc dịu mềm
Thánh thót tợ chào mào buổi sáng
Chừng reo róc rách nhịp nhàng êm
Nàng đã theo chân khắp nẻo đàng
Đồng hành san sẻ nỗi niềm mang
Thư phòng lẳng lặng ngồi hun khói
Thả bút đề thơ kiếp lỡ làng
Nàng nghiêng đầu tựa, mở tâm can
Để được nghe lòng khúc thở than
Bởi nghịch sông đời nên khốn đốn
Bẽ bàng số phận nhặt sầu đan
Nàng lấy khăn thêu thấm lệ mừng
Khi Chàng hồ hởi phút bỗng dưng
Ngập tràn lai láng bao nguồn ý
Dào dạt tơ tình viết chẳng ngưng
Nàng xoa nhè nhẹ vết đau thương
Thỏ thẻ bên tai suốt dặm đường
Những muốn nụ cười luôn rạng rỡ
Nở đầy khuôn mặt sáng như gương
Em cảm hoài say, vương vấn nhiều
Trọn tim gửi gắm đến người yêu
Chỉ mong cánh gió đừng lay động
Cho nước hồ thu lắng gợn triều.
November 20, 2019
Tam Muội