vệt sáng ấy trong tim
VỆT SÁNG ẤY TRONG TIM
Nắng bần thần trên hàng cây quê Bác
Từ khi nào chẳng thấy vệt sương khô
Đụn mây trắng đi hoang qua xứ Nghệ
Bỗng trầm mình giữa ngôi nhà đơn sơ
Ánh mắt ấy, đôi dép ấy, chòm râu ấy...
Sừng sững mà cứng cỏi trăm năm
Nhịp chèo đưa Bác sá chi nắng lửa
Sương gió guộc gầy câu ví nặng lòng trôi
Tình Bác du dương trong lời ru bất tử
Gót chân trụi trần phơi phới năm châu
Điếu thuốc rục dần khói ùa lên suy nghĩ
Sông núi, con người... Vắt cạn những đêm thâu
Bác ơi! Bác ơi! Bác mộc mạc trong gian khổ
Từng khó nguy Bác chèo lái âm thầm
Để bây giờ câu chữ ôm vào lòng Bác
Thành thơ, thành nhạc thắp lửa cháu con.
23/3/2020
N.N