thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1712)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1712)
VƯƠNG VẤN TRI ÂM
Âm thầm lặng lẽ ghé vườn ai
Nghe vẳng đâu đây giọt nhỏ dài
Như tiếng cung đàn vương vấn thuở
Một thời lộng gió, cánh ngàn bay!
Thắm thiết tình thơ trải mộng hồn
Từng cơn nhịp đập khảy hoàng hôn
Cảm rung, lai láng niềm tâm sự
Nhạc khúc du dương trổi dập dồn
Quyện bóng mây sương dưới ráng chiều
Giữa mùa thu quạnh nỗi đìu hiu
Bao nhiêu lá đổ là bao thổi
Vi vút không gian vọng sáo diều
Đến đông lạnh lẽo nét tiêu sơ
Bỗng chốc trăng phai phủ bóng mờ
Mây trắng lững lờ trôi ảm đạm
Về nơi khuất bóng cõi chơ vơ!
Hoa hương sắc thắm giữa vườn xuân
Bốn phía bao quanh dãy bức tường
Dẫu gió mây ngàn vương vọng tưởng
Chỉ đành nhẹ lảy khúc sầu tương
Có phải thế không… hỡi một thời?
Cùng ai sánh bước dưới trăng soi
Bên nhau thắm thiết tình tao ngộ
Giờ nghẹn ly tan, cách biệt rồi!
Tôi về nhớ mãi chuỗi ngày qua
Gió lộng thênh thang ánh nguyệt ngà
Lưu luyến tâm tình thơ bậu bạn
Hai mùa thoáng chốc… nhẹ trôi xa!
Nguyễn Thành Sáng
Mượn Gió Nhờ Mây
Lang thang lướt mạng kiếm niềm vui
Chợt phải ngẩn ngơ…rớt ngậm ngùi
Thống thiết lời anh, đời hắt hủi
Khiến lòng rung cảm lệ mi khui…
Đất khách lạc loài, tạm trú thân
Gian nan khổ cực vẫn mang bần
Thức khuya dậy sớm, luôn cần mẫn
Lại nghẽn sáo diều, lệch khúc ngân
Mới đây từ mẫu tận quê nhà
Khắc lụn canh tàn…bạc ánh pha
Chữ hiếu chưa tròn, sao vội vã?
Đêm nằm trăn trở, lạnh châu sa
Có được mảnh tình tưởng vắt vai
Bao nhiêu nồng thắm tặng trao Ai
Ước mong ngày tháng, lầu nhân ngãi
Gieo hạt, ươm mầm, phát triển khai
Ngờ đâu đò đã vượt trường giang
Chỉ bện nào xong, nhặt phũ phàng
Bởi kiếp dâu tằm…đành dĩ vãng
Thương sầu da diết vụt thênh thang…
Mấy bữa trôi qua, mình cũng buồn
Đêm nhìn gối lẻ, đếm dòng tuôn
Ngổn ngang trăm mối, ôm phiền muộn
Nhấn phím cung trầm, úa nguyệt khuôn
Chẳng hề gặp gỡ hoặc quen nhau
Mà lắm tơ vương, nhạt thếch màu
Vụng bút thi nguồn, gom quả trảu
Nhờ mây mượn gió…gửi giùm mau.
December 25, 2019
Tam Muội