gọi hồn anh
Tháng Bảy mưa ngâu mùa âm hồn
Lên chùa tìm thăm cốt đồng cô
Vời anh về cho em han hỏi
Chuyện đã bao năm tình đơn côi
Hồn vừa nhập khăn điều chao đảo
Giọng trầm buồn hồn gọi tên em
Tay em lạnh thịt da buốt giá
Cái lạnh cơ hồ lạnh cõi âm
Hồn hỏi tại sao gọi hồn về
Hồn vẫn đang vất vưởng chưa yên
Vì em vãn hằng đêm thổn thức
Vẫn hằng đêm thầm thĩ gọi tên
Hồn lại bảo vứt đi khăn trắng
Giữ làm gì mảnh vải vô tâm
Con người bày ra nhiều cay đắng
Kẻ chết đã xong kẻ sống sầu
Em rấm rức khóc thầm ngực nặng
Em làm sao quên được Mình ơi
Nọ chăn gối hương mình còn lắng
Này gương soi hình bóng chưa nhòa
Hồn thong thả nói lời xin lỗi
Bỏ mình em một bóng đơn côi
Có phải đâu hồn không thảng thốt
Viên đạn xuyên tim hồn chết như mơ
Trong mắt hồn đọng hình ảnh em
Đọng bao yêu thương bao êm đềm
Dù cách trở âm dương vòi või
Vẫn cận kề bên em từng đêm
Hồn bảo hồn bơ vơ lạnh lẽo
Không siêu thăng qua cõi ta bà
Vì còn nặng tình người vợ trẻ
Đôi mắt buồn còn dõi trông theo
Về đi em thay khăn gối mới
Về đi em xóa hình ảnh xưa
Để hồn thoát khỏi vùng diễm ảo
Đợi chờ ngày siêu thoát lai sinh
Hồn ngưng nói cô đồng tỉnh giấc
Nhìn em còn lặng điếng bơ phờ
Cô nhắc em thắp nhang khấn Phật
Ngày mai lập đàn cúng tất tiễn hồn