thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1783)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1783)
Trăng Lạc Lõng
Trăng lạc lõng! Trăng treo buồn bã
Giấu mặt vào phiến lá trong đêm
Bóng soi bảng lảng bên thềm
Sương mỏng ướt mềm, hoa cỏ chơ vơ
Trăng lạc lõng! Trăng mờ nhân ảnh
Tìm đâu vầng óng ánh thanh tươi
Ngẩn ngơ héo hắt nụ cười
Lang thang đỉnh núi mà rười rượi tia
Trăng lạc lõng! Trăng dìa chao đảo
Chén vơi đầy phủ áo cô liêu
Đường yêu vạn nẻo trăm chiều
Cung trầm phím nhấn, ôm điều đắng cay
Trăng lạc lõng! Trăng đày đoạ mãi
Từng canh dài tê tái buồng tim
Xác xơ năm tháng nhận chìm
Hoa phơi sóng bạc, tiếng bìm bịp than
Trăng lạc lõng! Trăng ngàn da diết
Nhớ thương ai rũ riệt ưu hoài
Bao giờ mới được nguôi ngoai
Ngô trồng thẳng luống với khoai trọn tình
Trăng lạc lõng! Trăng hình loang lổ
Đó hừng đông tản bộ lưng đồi
Nhanh nào nhịp bước đi thôi
Thời gian chóng sẽ phai phôi tơ sầu
Nầy Trăng nhé! Hãy khâu niềm nỗi
Để ta nằm yên gối mộng tiên
Từ đây trút mảnh ưu phiền
Cho hồn lãng đãng du miền thảnh thơi.
January 17, 2020
Tam Muội
Tặng...
Tặng niềm thao thức chuỗi đêm đen
Để vấn vương xa những nét hiền
Từ đó lan man chìm nỗi nhớ
Khơi nguồn cảm xúc giữa con tim...
Tặng gió vụt vù dưới bóng thâu
Đẩy vầng mây xám lửng lơ bầu
Cho vành nửa khuyết treo lồng lộng
Giây phút khung tầng trải ánh sâu
Tặng dòng nước chảy đến mù khơi
Nhấp nhố lăn tăn mãi gợn hồi
Gợi ý mênh mông đầy sóng bủa
Giúp thuyền vững lái, mạnh chèo bơi
Tặng dãy núi đồi sừng sững đứng
Mặc cuồng giông bão chẳng hề lay
Hiên ngang khí phách cao vời vợi
Ý sống rèn thân ẩn chứa nầy!
Tặng hồn yêu dấu mảnh trăng thanh
Lởn vởn tâm tư dáng của Nàng
Nhoẻn nụ ngọt ngào, bao thỏ thẻ
Lâng lâng tấc dạ hoá cung đàn
Tặng nhói đau kia rớt đoạn trường
Đìu hiu nẻo vắng, hướng ngàn phương
Cố lần sỏi đá dài năm tháng
Chai cứng từ lâu khổ với buồn...
Sau cùng trân trọng tặng vần thơ
Giúp kẻ chơ vơ đỉnh mịt mờ
Khoảnh khắc thẫn thờ bên giá lạnh
Âm thầm thả bước, ấm trời mơ...
26/1/2020
Nguyễn Thành Sáng