chuyện của riêng mình
Chuyện Của Riêng Mình
Đôi lúc buồn tôi bâng-khuâng tự hỏi:
Nếu sau này ta chẳng thể hiểu nhau?
Tiếng mình ngược xuôi, tiếng người xuôi ngược.
Rồi tủi-thân tôi vò tóc, gãi đầu.
Đôi lúc sợ sau này đọc sử
Sẽ chẳng còn Trưng-Trắc, Ngô-Quyền...
Tôi khóc tự-nhiên như trẻ thơ đòi bú,
Và ủi-an mình đó là chuyện hão-huyền
Nhưng đọc thư em tôi vô cùng mừng-rỡ.
Giấc mơ bình-thường em viết thật thiết-tha.
Em cần học những gì em cần có:
Lịch-sử quê-hương và văn-hóa nước nhà.
Em cũng gởi thêm một vài hình-ảnh:
Những bảng đường viết bằng chữ nước người.
Em bảo thấy nhói trong tim rất mạnh,
Mà tôi nghe đau thấu tận đất trời.
Tôi sẽ không sợ khi về tôi sẽ lạc,
Dù quanh tôi cái gì cũng lạ xa.
Bởi mẹ còn hát lời ru buồn man-mác.
Và không nhìn bảng đường em vẫn nhớ lối đi xưa.
Dã-Tràng Biển Đông
Bài này đã được xem 742 lần
|
Người đăng:
|
Trống Đồng
|
|
|