tiếng gọi thời gian
Thời gian mãi âm thầm thay xác lá
Tuổi xuân thì cũng vội vã rời nhanh
Mới hôm qua lộng lẫy tận đầu cành
Mà nay đã mong manh dần héo úa
Duyên đã lỡ nên khép lòng một thủa
Sợ lời thương ai hẹn hứa trao tình
Biết bao mùa đơn lẻ tủi hờn kinh
Muốn mơ mộng ngại mình thêm vết xướt
Và như thế giữa cảnh đời xuôi ngược
Vẫn cút côi độc bước với lạnh lùng
Chẳng bóng hình ,không kẻ lối về chung
Ôm mệnh hẩm muôn trùng đêm gối chiếc
Bởi cuộc sống còn mang nhiều cay nghiệt
Chút ân nồng mải miết trót ngủ quên
Để riêng ta năm tháng cứ vững bền
Gom trống vắng viết nên dòng thơ nhỏ.
12/2/2020