hoa lòng
Tôi chẳng hề quên mình đã già
Nhưng lòng vẫn trẻ vẫn nở hoa
Miễn sao cuộc sống không sa đọa
Thì già hay trẻ, chẳng khác xa
Tôi chẳng hề quên những tháng ngày
Âm thầm chịu đựng nuốt đắng cay
Mỗi lần lầm lỡ, đời sóng dậy
Nhận chìm tôi lạc giữa khói mây
Tôi vẫn nhắc tôi, nếu kiếp này
Ước mơ, hoài bão cứ xa bay
Thì tôi vui nhận, an nhiên vậy
Vô thường! Tự nhắc, để đời bay...