thơ xót xa
Thơ lại ẩn mình trong xót xa
Thấy mình bất lực mắt lệ nhòa
Niềm tin thu lại chờ loan toả
Mà ngỡ như đời lạc quá xa
Thơ lại ngỡ ngàng giữa ác ma
Giữa bao giông tố, loạn sơn hà
Suy đồi đạo đức đầy thiên hạ
Mà đời ta mãi vẫn qua loa
Thơ muốn gào to khắp mọi nhà
Tỉnh đi, ta dệt mộng Nam Kha
Dựng xây đất nước, cùng đột phá
Hồn thiêng sông núi nước Việt ta
Thơ vẫn lanh quanh chuyện nước, nhà
Chẳng đi đâu được, chỉ ba hoa
Lòng càng canh cánh, buồn khôn tả
Quên đi cho nhẹ bước đời ta