hồn lạc lõng
Có những lúc hồn tôi lạc lõng
Chìm sâu vào khoảng trống vô biên
Lầm lỗi xưa, hệ luỵ ưu phiền
Theo tôi mãi, triền miên không dứt
Có những lúc không muốn sống thật
Thà buông đời, vạn vật cuồng say
Mặc đời trôi, ta phí kiếp này
Quên kiếp trước, ta bay trong gió
Có những lúc ta dại như cỏ
Quên lòng người này nọ như vôi
Quên trái tim vẫn biết bồi hồi
Ngây thơ mãi để rồi chết lịm
Ta sống thật, sầu theo màu tím
Nặng ân tình, mặc niệm ngày xưa
Mặc lòng người úp, ngửa, nắng, mưa
Ta ôm ấp, đủ vừa sám hối
Bước vào đời ngây ngô vụng tội
Sao bây giờ bối rối còn vương
Bao năm qua, biết mấy đoạn trường
Van xin Chúa, chỉ đường con bước
Tôi rèn luyện mãi sao không được
Để lạc quan, vững bước tôi đi
Ngoảnh mặt quên, tôi chẳng nhớ gì
Sẽ vui sống, vu vi an lạc