cô độc 1
CÔ ĐỘC 1
Nhìn trời mưa gió sụt sùi
Quây đời hơi lạnh bùi ngùi khóc van
Đông ơi mai mốt đông tàn
Thương mùa mây khóc với van cả chiều
Ngàn lau xơ xác tiêu điều
Gầy khô đứng lặng bóng chiều đường mưa
Mùa đi ai khóc? ai đưa?
Bận rồi cuộc sống tìm mua nụ cười
Ngày mai xuân đến đây rồi
Mùa xuân đón rước, đông thời đành quên
Hạt mưa lác đác đảo điên
Lắng chiều khô tạnh lại phiên sương gầy
Buồn nào đông ở đâu đây
Rùng mình cái lạnh dương bầy chút âm
Co ro ôm nắm nhủ thầm
U minh phảng phất, lạnh ngâm hãi hùng
Bỏ đời tia sáng cuối cùng
Thương người đơn chiếc bùng nhùng tâm tơ
Thả hồn theo gió lắc lư
Dạt trong bóng tối hồn thừ đi đâu?
Tựa nương bóng tối một mầu
Đêm đen ai hỏi buồn rầu xác thân
Thu lu giải thoát có cần
Tịnh tâm nhờ cứu xa gần ai hay
Kiêu căng bóng tối bủa vây
Xô tâm, cướp trí tranh gây hãi hùng
Hồn bấu thân xác kì cùng
Đêm buông, lạnh trách khuất cùng mùa đông...
26/01/2014
Nguyên Hữu
Bài này đã được xem 936 lần
|
Người đăng:
|
Nguyên Hữu
|
|
|