đêm sâu
Chiều nay về không ai chờ mở cửa
Bếp núc lạnh tanh giường ngủ ơ thờ
Ngã vật mình trên vải phủ chơ vơ
Da thịt gào tên ai u uất quá
Bàn tay nào còn ấm trên ngực căng
Run run núm hồng từng cơn kích ngất
Trong cái tận cùng chỉ còn phảng phất
Vùi mặt ôm đầu mặc cho lệ dâng
Gió sẽ chở mùa sau sang lạnh lắm
Thân trần này cô quạnh giữa đêm thâu
Yêu dấu ơi hãy nán lại thật lâu
Trong mộng mị xiết vòng tay ân ái
Cửa chưa khép màn buông lơi hờ hững
Ai có về nhè nhẹ đến với nhau
Ngực mê môi nồng quấn quít cơn đau
Xin đừng sáng xin đừng bao giờ sáng