bất hiếu
Cha mẹ đã già, tóc pha sương
Đời con chẳng lẽ đã sai đường?
Bao năm ăn học thôi đành bỏ!
Mặc kệ lời khuyên, trái lẽ thường
*
Bao nhiêu ánh mắt với nghi ngờ
Đối mặt xì xào, mặt vẫn trơ!
Tiếng những người quen hay kẻ lạ
Ta ôm đau đớn trải vào thơ
*
Có phải ta nên dừng lại thôi?
Trên gương mặt mẹ đã da mồi
Hai hàng trên má cha còn chảy
Bất hiếu tội con đã mắc rồi!
*
Nắng chiều buồn bã, áng mây trôi!
Xiêu vẹo hàng tre giấu mặt trời
Bóng xế về tây nghe quạnh quẽ!
Ngắm hoàng hôn xuống, ánh chiều rơi!
*
Con chẳng dám về gặp mẹ cha
Tết rồi cũng chẳng dám qua nhà
Còn gì đau khổ bằng mong nhớ?
Nơi ấy bình yên thoáng vụt qua
*
Che đôi mắt đỏ đã phai nhoà!
Ta bước đi về phía trời xa
Cô độc con đường không lối thoát
Hàng cây trơ trụi, nhạt màu hoa
*
Phố đêm mờ mịt khuất màn mưa!
Lê bước điêu tàn mải miết đưa
Vô định con đường dài phía trước
Mệnh chung chú định một đời thừa.
Hạo Vũ