miền ký ức
Miền Ký Ức
Có phải em mang hồn tôi trở lại?
Chiều bồng bềnh, chiều tê dại con tim!
Chiều hoàng hôn, chiều thấm đẫm mờ sương!
Phía chân trời mây vắt một màu hường
Dọc bờ sông hàng sậy lất phất bông
Thuyền cô độc theo dòng thơ buồn bã!
Cứ chảy hoài lả lả mái chèo đôi!
Vết chân chim dọc bãi bồi hoang vắng
Gọi tôi về ký ức tuổi ấu thơ
Tuổi chăn trâu hay cắt cỏ bãi bờ
Chẳng lo lắng, cũng chẳng sầu uể oải!
Vẫn về lại trong giấc mơ êm ái
Một ngày xưa đã thành mộng mờ phai!
Ta sờ vào cơn ký ức ngắn dài
Ùa về đây mùi cỏ úa thiên thai
Sóng nhẹ nhàng, sóng lặng lẽ không thôi!
Bên bờ sông bãi cà dần cằn cỗi
Bãi bí ngô lá đỏ chẳng đâm trồi!
Trẻ chăn trâu còn í ới gọi nhau
Xen tiếng vọng thuyền nan người gõ cá
Nước bồng bềnh lá vàng trôi muôn ngả
Buồn hắt hiu bên sóng mắt nhạt nhoà!
Thổi về đâu cơn gió nhẹ bờ lau?
Qua đôi vai, thơm lên hàng tóc rối
Qua xạc xào cây cối rủ buồn đau
Về xứ người, đẩy mây tía nhạt màu
Qua cỏ ngọt lung lay chiều mờ tối
Sực tỉnh giấc trong ngỡ ngàng tiếc nuối
Giấc mơ màng, giấc mộng mãi chìm sâu.
Hạo Vũ