tháng chín ôi buồn như tháng giêng
Bỗng dưng tôi nói như người điên:
Tháng Chín ôi buồn như tháng Giêng!
Có lẽ vì mây bay thấp quá?
Lá vàng mấy chiếc rớt bên hiên…
Lá vàng mấy chiếc. Chưa nhiều lắm
Chưa đủ cho nhen bếp lửa hồng!
Ở Mỹ, tháng Giêng là tháng lạnh,
Bây giờ, tháng Chín…cũng mùa Đông!
Bởi tôi nghe lạnh, rồi tôi thở
Nhìn khói và sương trước mặt bay
Nhớ quá sông Tiền trong trí nhớ
Đò ngang buổi sáng lướt trong mây!
Quê Hương ơi! Chỉ là sương khói
Và đám mây mù trong mắt sao?
So mãi hai vai mà nhức nhối
Tay đưa không tới nhánh hoa đào…
Là thôi không kịp mùa Xuân hẹn
Là mất từ lâu những tháng Giêng
Cái ấm cái nồng trong tóc biếc
Tôi không về nữa để hôn em!
Tháng Chín, bây giờ, tôi ướt mắt
Đò xưa đang lướt giữa mưa dông
Em quang gánh bó hai đầu gối
Buổi chợ mai còn kịp, phải không?
Tháng Chín, ôi buồn, như tháng Giêng
Anh không ngồi cạnh sát bên em
Anh đang ngồi giữa mùa Thu mới
Nhìn lá vàng bay trước mái hiên…