Poem logo
Poem logo
Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm
Tác phẩm: Tổng số có 36 tác phẩm.
Sắp xếp:
 
khoảng trời yêu dấu
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Khi nhà em ở phía đông. Mỗi ban mai, mặt trời hồng chỗ em. Tưởng như em đó, bên thềm. Hồng hào chải mái tóc mềm xuống vai. Lòng anh bát ngát ngày dài. Mênh mông hoa lá mang hoài nắng em. Hỡi người con gái dịu hiền. Hóa thân...

gửi anh tường
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Về những gì tôi muối nói cùng anh. Là buổi cách xa mà mùa xuân đẹp quá. Hoa riềng trắng bên hiên nhà yên ả. Và lũ ve rừng kêu khi trăng lên. Bom vẫn rền xé nát cả trời đêm. Truyền đơn giặc bên đường như xác lá. Nhưng tất cả...

khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Em ru Tai ngủ trên lưng mẹ ơi. Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ. Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội. Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng. Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi. Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối. Lưng đưa nôi và tim hát thành...

lau
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Xe đi trong rừng lau. Lau làm mây, lau làm bàn tay. Vuốt nhẹ vào buồng lái. Buồng lái ta có giàn tre làm mái. Thêm lau che đường, buồng lái hóa nhà ta. Kỷ niệm tuổi thơ phơ phất bóng lau qua. Lớp trẻ đi những triền đồi bãi...

hình dung về chê ghêvara
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Tôi hình dung Chê đi trong rừng. Với khẩu A.K. Những viên đạn cài trong băng. Như hàm răng nghiến chặt. Tôi hình dung Chê đi trông đêm. Đầu hơi cúi để nhận hướng từ mặt đất. Những đống lửa rừng và ngôi sao không tên. Đều...

màu xanh lên đường
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Trong trẻo suốt một đời. Những hàng mưa dưới lá. Rừng gọi tên tôi thế đó. Những hạt mưa rừng trong trẻo rơi.. Những hạt mưa rừng ơi. Rung vang trên mặt lá. Những hạt mưa rừng ơi. Treo sáng quanh vành mũ. Mưa không trôi màu...

hồi kết cuộc
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Chúng nó đã đi rồi. Những tên đã đến 100 năm. Những tên vừa đến 20 năm. Chúng nó đã lội ra biển Đông. Chúng nó đã bay về trời Tây. Lũ cá sấu và ó diều. Những tên xâm lược! Vào một ngày mai. Xin mời bạn đến đây. (Cả những kẻ...

lời chào
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Ta đi qua những năm tháng không ngờ. Vô tư quá để bây giờ xao xuyến. Bỡo lục bình mênh mang màu lục tím. Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông. Ta lớn lên bối rối một sắc hồng. Phượng cứ nở hoài hoài như đến...

giặc mỹ
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Khi tên lính Pháp cuối cùng đi đến trước dòng sông. Vươn qua thành cầu soi mặt mình dưới nước. Nó bỗng nhổ nước bọt vào nơi nó vừa ngắm được. Khuôn mặt chủ nghĩa thực dân cũ tan rồi trên sông nước quê ta. Tên lính Pháp quay...

đất nước
Tác giả:  Nguyễn Khoa Điềm

Khi ta lớn Đất Nước đã có rồi. Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa.." mẹ thường hay kể. Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn. Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc. Tóc mẹ thì bới sau...

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm