đêm dĩ vãng (278)
ĐÊM DĨ VÃNG
Đêm miên man lạc về vùng dĩ vãng
Chiều thu buồn lãng đãng bụi sương giăng
Sân ga nhỏ đưa tiễn người ly biệt
Cái ôm cuối hờ hững - còi tàu vang
Ừ, Mình chia ly thật quá nhẹ nhàng
Anh đưa mắt nhìn làn khói thuốc lượn
Tôi lảng nhìn về tận cuối đường ray
Cứ như thể chúng mình chẳng muốn thấy
Cứ như vậy hai đứa chẳng mẩy may
Một lời nào trong giây phút ly biệt
Gió từng cơn xô đẩy những tán cây
Lá lìa cành có xót xa không vậy?
Những đêm vắng thường trở về ngày ấy
Xót xa lòng chẳng thể theo gió bay
Một ngày ấy dùng dằng mãi ở đây
Anh giờ... đâu? Tôi, vẫn nơi chốn này!
Lưu Nhã Vy