Poem logo
Poem logo

người bán hoa dạo

Tác giả: TamMuội
Người Bán Hoa Dạo

Hội An thuở nọ bão bùng khơi
Cây ngã, cỏ nghiêng, sấm sét trời
Là lúc Mẹ hiền đau chuyển dạ
Oe oe bật tiếng, lão ra đời

Bởi cảnh neo đơn, bặt trống trường
Thân cò lặn lội nắng dầm sương
Tinh mơ vác cuốc băng đồng ruộng
Khắc lậu canh khuya tự học đường

Năm vừa trổ mã nhập tòng quân
Từ giã căn lều, trĩu bước chân
Nhiệt huyết căm hờn, nung nấu chí
Mong đền tấc đất…nghĩa thâm ân

Thảm khốc chiến tranh chóng hạ màn
Rồi người cửa biển, kẻ lầm than
Riêng bèo phận hẩm mang què quặt
Một mảnh đạn bom trúng…phế tàn…

Tháng nay Đà Lạt nhuốm sầu bi
Chính phủ ban hành, giãn cách li
Do dịch bệnh truyền gieo chết chóc
Phố thương mại vắng…hậu duy trì

Khốn đốn lại còn gặp cái eo
Ngỡ đâu góp vốn lượm lèo tèo
Sớm chiều bươn chải, trông no đủ
Còn chút tiền dư bố thí nghèo

Ngày rê đôi dép vượt ngàn xa
Tối đến đắp sao, gối ánh tà
Nhả khói vẽ hình ôm mộng tưởng
Hẹn mùa kỳ ngộ…đợi thời qua

Nhưng hỡi! Giang cầu héo thúng hoa
Gió sông lạnh thổi mái loà xoà
Đăm chiêu hiển hiện trên nền trán
Nhọc xác, bụng cào, chạnh xuýt xoa…

Phút giây tiếp chuyện, cảm nao lòng
Kiếp chẳng huệ, đào, chỉ tuyết phong
Tần tảo mưu sinh, chừ bóng xế
Vẫn hoài lam lũ, chuỗi long đong

Bấy khổ cho xong để thoát vòng!

April 16, 2020
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm